Trưa hôm sau, Dạ Ngân Tuyết chọn cho mình một bộ vest màu đen, giày đế thấp cũng màu đen từ trên xuống dưới của cô đều toàn một màu đen, cả người đều toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách. Trần Uyển Dư cùng Dạ Khải Hiên đứng phía dưới lầu cười nhẹ nhìn.
“Chúng ta đi thôi.” Dạ Ngân Tuyết cười nhạt đi ra ngoài bước lên xe cùng Trần Uyển Dư và Dạ Khải Hiên rời khỏi Dạ viên.
Dạ Thành Đông và Hạ Tử Quyên ngồi ở phòng khách hướng mắt dõi theo ba người cho đến khi biến mất hẳn, Hạ Tử Quyên đặt tay của mình lên tay của Dạ Thành Đông an ủi:”Anh đừng có buồn để em tìm cơ hội nói rõ chuyện này với Tiểu Tuyết, chúng ta suy nghĩ mọi cách, làm mọi thứ muốn tốt cho Tiểu Tuyết nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế này.”
Dạ Khải Hiên lái xe chở cô cùng Trần Uyển Dư đi đến công ty, bước xuống ba người đã nhìn thấy Tạ Anh Minh và Nam Hoàng Trung đứng ở đấy từ trước, Nam Hoàng Trung mỉm cười dịu dàng cất giọng:
“Chúng ta hãy cùng nhau đi vào trong đó thôi.”
Bước vào trong hội trường, các phóng viên ai nấy vội chụp ảnh của cô, Bạch Kiều đi đến kéo tay nói khẽ với cô:
“Selina! Cô hãy suy nghĩ lại đi cô đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp đấy.”
“Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, chị yên tâm tôi nhất định sẽ quay lại.” Dạ Ngân Tuyết không nhanh không chậm đáp lại rồi tiến đến ngồi xuống ghế trước mặt các phóng viên.
“Hôm nay, tôi cho mời mọi người đến đây tổ chức buổi họp báo này là vì tôi muốn tuyên bố một chuyện…bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi sẽ tạm dừng hoạt động vô thời hạn.”
“Cái gì? Tạm dừng hoạt động vô thời hạn, chuyện này là sao?” Các phóng viên vô cùng kinh ngạc, sững sốt bàn tán không ngừng.
Một phóng viên giơ micro lên hỏi cô:”Selina! Tại sao cô đột ngột thông báo tạm dừng hoạt động vô thời hạn vậy?”
“Đúng đấy! Cô đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp tại sao cô lại quyết định như thế?” Một phóng viên khác đưa micro lên tiếng hỏi cô.
“Việc này tôi không thể trả lời cho mọi người được đó là việc riêng của tôi nhưng tôi hứa với mọi người tôi nhất định sẽ quay trở lại.” Dạ Ngân Tuyết đứng dậy rời khỏi đấy.
Phóng viên vội vã chạy theo cô muốn hỏi cho rõ nhưng cô được vệ sĩ cùng Dạ Khải Hiên, Tạ Anh Minh, Nam Hoàng Trung bảo vệ nghiêm ngặt đám phóng viên căn bản không thể hỏi được gì, chạm vào cô cũng không thể.
Bước vào phòng làm việc của Bạch Kiều, Dạ Ngân Tuyết vẫn là dáng vẻ ấy lãnh đạm, xa cách nói với Bạch Kiều:
“Chị yên tâm, từ nay về sau mọi dự án của công ty sẽ được Dạ thị giúp đỡ, tài trợ công ty gặp khó khăn gì chị cứ nói Dạ thị nhất định sẽ giúp đỡ.”
Dạ viên
Dạ Thành Đông cùng Hạ Tử Quyên nghe tin Dạ Ngân Tuyết tuyên bố dừng mọi hoạt động hai người cũng không quá bất ngờ, cũng tốt để cô nghỉ ngơi một thời gian cho mọi chuyện qua đi dần nguôi ngoai.
Dạ Ngân Tuyết cùng mọi người đi đến nhà hàng Crystal ăn trưa, Dạ Khải Hiên đưa cho một xấp hình cười nhẹ, ôn nhu hỏi:
“Tiểu Tuyết! Em xem căn biệt thự này có vừa ý không? Căn biệt thự này anh mới mua nó ở gần biển giống như những gì em yêu cầu em thấy có thích không?”
Dạ Ngân Tuyết cầm lên xem đầu khẽ gật gù hài lòng:”Em rất thích căn biệt thự này, tối nay chúng ta sẽ bắt đầu đi đến đó.”
Dạ Khải Hiên gật gật đầu, Trần Uyển Dư mím môi nhăn mặt nhăn mày nói:
“Tiểu Tuyết! Cậu thật sự chọn thành phố B sao? Chúng ta có thể chọn nơi khác ngoài thành phố B mà, cậu cũng có thể đi ra nước ngoài.”
“Tớ chọn thành phố B đó là vì nơi đó yên tĩnh, trong lành hơn nữa đó còn có những kỷ niệm tớ không thể nào quên.” Dạ Ngân Tuyết khẽ lắc đầu cười nhạt một nụ cười rất khó coi, chậm rãi cất tiếng.
“Tiểu Tuyết! Mọi người đã chuẩn bị tất cả cho em hết rồi em không cần phải lấy quần áo theo đâu, anh đã cùng Uyển Dư mua tất cả rồi kể cả đồ bầu, tối nay em chỉ cần đi đến đó thôi.” Nam Hoàng Trung lên tiếng nói với cô, anh thật sự không ngờ được mọi chuyện lại trở nên rối ren, phức tạp đến như thế, nhìn thấy cô buồn anh cũng buồn theo không chỉ riêng mình anh mà còn những người khác nữa.
Dạ viên
Dạ Khải Hiên quay về trong lòng có chút thấp thỏm sợ rằng bản thân để lộ điều gì khiến cho Dạ Thành Đông cùng Hạ Tử Quyên nghi ngờ, anh cố gắng thả lỏng bản thân bước vào thấy ba mẹ của mình đang ngồi ở phòng khách đợi, Dạ Khải Hiên tiến đến ngồi xuống cười nhẹ:
“Tại sao ba mẹ lại ngồi ở đây? Hai người đang đợi con và Tiểu Tuyết sao?”
Hạ Tử Quyên khẽ gật đầu ánh mắt hướng ra phía cổng rồi hỏi:”Tại sao chỉ có con về thế? Tiểu Tuyết đâu rồi sao không về cùng với con?”
Dạ Khải Hiên ngồi thẳng lưng điềm tĩnh, cười nhẹ đáp lại:
“Dạ hôm nay Tiểu Tuyết sẽ không về đây ạ em ấy sẽ ở lại ngủ cùng Uyển Dư.”
“Chắc là Tiểu Tuyết không muốn thấy người ba này.” Dạ Thành Đông gục mặt từ ánh mắt đến gương mặt đều hiện lên nét buồn bã.
“Ba hiểu lầm rồi Tiểu Tuyết chỉ là muốn bình tâm lại ngày mai sẽ lại quay về đây thôi.” Dạ Khải Hiên thấy thế liền vội giải thích, anh đứng dậy nói:”Nếu không còn chuyện gì thì con xin phép đi lên phòng trước ạ.”
Trời đã khuya, Tạ Anh Minh lái xe đến đón Dạ Ngân Tuyết, Trần Uyển Dư và mẹ của Uyển Dư đi đến sân bay, Tạ Anh Minh đưa ba người lên máy bay riêng của mình bay đến thành phố B.
Sáng sớm bốn người đã đến thành phố B do đã chuẩn bị từ trước nên vừa bước xuống máy bay đã có người lái xe đến đón đưa về biệt thự. Trần Uyển Dư cùng mẹ mình bước vào bên trong biệt thự ánh mắt thích thú, ngó nghiêng xung quanh:
“Thật sự không ngờ nó còn đẹp hơn cả trong ảnh mọi thứ đều rất tuyệt vời luôn.”
Trần Uyển Dư thích thú đi xung quanh xem, Tạ Anh Minh tay cầm hành lý của Trần Uyển Dư và mẹ của cô đi lên lầu:
“Tiểu Tuyết! Phòng ở giữa là phòng của em còn hai phòng bên cạnh là phòng của Uyển Dư và bác gái.”
Dạ Ngân Tuyết gật gù từ từ bước lên phòng dáng vẻ không còn một chút sức sống nào cả, vừa bước vào phòng Dạ Ngân Tuyết đã nhẹ nhàng ngã người lên giường chợp mắt ngủ ngay, cô thật sự rất mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi cô muốn đứa con của mình phải được sinh ra an toàn, khỏe mạnh.
Thành phố S, Dạ viên
Dạ Khải Hiên giả vờ hoảng hốt, gấp gáp, vội vã chạy nhanh xuống lầu nói với Hạ Tử Quyên và Dạ Thành Đông:
“Ba! Mẹ! Có chuyện không hay rồi, Tiểu Tuyết đã cùng với Uyển Dư và mẹ của em ấy biến mất rồi, Hoàng Trung đến đó không thấy họ đâu liền gọi cho con.”
Hạ Tử Quyên đứng bật dậy hốt hoảng, ánh mắt đầy hoang mang, lo lắng:
“Con nói sao? Tiểu Tuyết biến mất rồi, ý của con Tiểu Tuyết đã bỏ đi.”
Dạ Khải Hiên gật gật đầu, Dạ Thành Đông đôi mắt hơi nheo lại nhìn con trai của mình rồi đứng dậy gương mặt tỏ vẻ lo lắng nhưng vẫn rất điềm tĩnh cất giọng:
“Con hãy cho người đi tìm Tiểu Tuyết ba cũng sẽ cho người đi tìm.”
“Vâng!” Dạ Khải Hiên gật đầu nhanh chóng đi ra ngoài lái xe rời khỏi Dạ viên.
Dạ Thành Đông cùng Hạ Tử Quyên ngồi xuống, Dạ Thành Đông không nhanh không chậm cho gọi Hạo Phú:
“Hạo Phú! Cậu cùng Hạo Tư, Hạo Dương đi điều tra cho tôi xem Tiểu Tuyết đang ở đâu?”
Hạo Phú khom người cung kính rồi nhanh chóng rời khỏi Dạ viên, Dạ Thành Đông quay đầu sang nhìn Hạ Tử Quyên nắm lấy bàn tay của cô môi khẽ nhếch lên mỉm cười:”Quyên Quyên! Tài diễn xuất của em lại lên cao lên một bậc nữa rồi lúc nãy nhìn nét mặt của em chút nữa anh đã tin là thật rồi.”
Hạ Tử Quyên cười mỉm nói:”Nếu tối qua chúng ta không tinh ý thì có lẽ hôm nay chúng ta cũng bị hai đứa nó lừa rồi.” Đôi mày của Hạ Tử Quyên hơi nhướng lên nhìn anh:”Thành Đông! Dáng vẻ điềm tĩnh lúc nãy của anh em cứ tưởng Tiểu Hiên đã nghi ngờ rồi chứ, anh thật sự điềm tĩnh quá đấy.”
Dạ Thành Đông vuốt ve bàn tay của vợ mình cười nhẹ:”Nếu như anh không biết việc này bị hai đứa nó lừa thì có lẽ bây giờ anh đã cho người lật tung cả nước này rồi nhưng có Tiểu Hiên thì anh rất an tâm vì nó có thể chăm sóc tốt cho em gái của mình. Dáng vẻ điềm tĩnh nhưng trong ánh mắt, nét mặt đầy vẻ lo lắng như vậy mới đúng là anh.”