Lăng An Vũ bơi nhanh đến chỗ của Dạ Ngân Tuyết ôm lấy người của cô kéo lại gần du thuyền, Trần Uyển Dư cùng mọi người vội quăng dây và phao xuống cho anh anh nhanh tay bắt lấy rồi đưa cô lên du thuyền.
“Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Cậu đừng làm tớ sợ mà.” Trần Uyển Dư sợ hãi tột cùng, sợ cô sẽ xảy ra chuyện không may nước mắt của Trần Uyển Dư bắt đầu lưng tròng.
Lăng An Vũ nhanh chóng sơ cứu cho cô, ấn tim ngoài lồng ngực một lúc vẫn không thấy cô tỉnh lại anh liền hô hấp nhân tạo cho cô được một lúc Dạ Ngân Tuyết nôn nước ra ngoài, khẽ mở mắt tỉnh lại anh cùng mọi người thở phào nhẹ nhõm hẳn ra.
Cao Mỹ Lâm sợ hãi vội vàng biến mất khỏi đó, Lăng An Vũ cầm áo vest khoác cho cô để cô đỡ lạnh rồi không nói gì bế thốc cô lên đưa cô quay trở về Dạ viên.
Dạ viên
Lăng An Vũ bế cô vào trong khiến cho tất cả mọi người một phen hoảng hốt, lo lắng, Dạ Khải Hiên nhanh chóng bế cô từ Lăng An Vũ rồi đưa cô lên phòng thấy người cô ướt sũng, Dạ Khải Hiên vội cho người hầu thay đồ cho cô.
Ở dưới lầu, Dạ Thành Đông nhíu chặt đôi mày, ánh mắt sắc bén, lạnh giọng hỏi:
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Tiểu Tuyết?”
Trần Uyển Dư cúi đầu xin lỗi liên tục:”Cháu xin lỗi! Là lỗi tại cháu cháu không nên rời khỏi Tiểu Tuyết.”
Hạ Tử Quyên cùng Dạ Khải Hiên từ trên phòng của cô đi xuống, Dạ Thành Đông không nhanh không chậm hỏi:”Tiểu Tuyết sao rồi em?”
“Không sao! Chỉ là ngủ thiếp đi thôi. Bây giờ cậu hãy nói cho tôi biết rốt cuộc là Tiểu Tuyết xảy ra chuyện gì không?”Hạ Tử Quyên sắc mặt âm trầm, khó đoán trả lời Dạ Thành Đông rồi quay sang hỏi Lăng An Vũ.
Lăng An Vũ đứng nghiêm túc, cúi đầu như một lời xin lỗi rồi nói:
“Thuộc hạ cũng không rõ lúc đó tiểu thư bảo thuộc hạ đi lấy đồ ăn tới lúc quay trở lại thì đã thấy tiểu thư rơi xuống biển rồi ạ.”
Dạ Thành Đông nheo mắt nhìn anh rồi chuyển sang nhìn Trần Uyển Dư biết rằng cô cũng giống như anh không biết đã có chuyện gì?
“Hạo Tư! Cậu hãy đi điều tra chuyện này cho tôi.”
“Vâng!” Hạo Tư gật đầu rồi rời đi nhanh chóng.
Dạ Thành Đông dáng vẻ đầy uy nghiêm, lạnh lùng:”Cho dù cậu đã cứu Tiểu Tuyết nhưng cậu đã không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ bảo vệ cho nó khiến nó gặp nguy hiểm nên cậu hãy đi chịu phạt đi.”
“Vâng!” Lăng An Vũ cúi đầu rời khỏi Dạ viên đi đến Dạ Tử Môn chịu phạt.
Dạ Tử Môn
Lăng An Vũ chống hai tay xuống để cho Hạo Phú đánh 15 gậy vào người, vừa chịu xong hình phạt anh quay người lại ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch đau đớn vô cùng.
Hạo Phú đứng trước mặt anh hai tay để vào túi nhìn anh nói:
“Sao này cậu hãy chú ý một chút đừng để xảy ra những chuyện như thế này nữa, cậu cũng thừa biết Tiểu Tuyết là con gái bảo bối của lão đại nếu Tiểu Tuyết có mệnh hệ gì thì chắc chắn lão đại sẽ không tha cho cậu đâu và cậu chỉ có một con đường chết thôi.”
Lăng An Vũ khẽ gật đầu, Hạo Phú đỡ anh đứng dậy đưa anh đi thoa thuốc.
Dạ viên
Hạo Tư rất nhanh đã điều tra ra được đã có chuyện gì xảy ra với cô, Hạo Phú đưa cho Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên và Dạ Khải Hiên xem một đoạn video được lấy từ camera, trong đấy chính là cảnh Cao Mỹ Lâm đẩy cô rơi xuống biển.
“Rầm.” Dạ Thành Đông tức giận đập bàn một cái rõ mạnh, đôi mắt hằng lên tia máu từ trước đến giờ anh luôn cưng chiều con gái bảo bối của mình không nỡ la mắng hay đánh cô vậy mà bây giờ lại có người bắt nạt xém chút đã hại chết con gái của anh anh nhất định không tha cho Cao Mỹ Lâm.
Sáng sớm ngày hôm sau, đoạn video Cao Mỹ Lâm đẩy cô xuống biển nhanh chóng đã phát tán và lan truyền một cách chóng mặt mặc cho cô ta đã dùng tiền bịt miệng các nhà báo nhưng vẫn không ngờ rằng lại có đoạn video này và bị người khác đăng lên.
Fan của Dạ Ngân Tuyết ngay sau khi xem đoạn video xong thì vô cũng phẫn nộ, bình luận chửi Cao Mỹ Lâm tới tấp:
“Đồ độc ác đúng là không thể xem qua vẻ bề ngoài được mà.”
“Đồ con thú đội lốt người thật tội nghiệp cho Selina của tôi.”
“Không ngờ cô ta lại độc ác như thế lại có ý định giết chết Selina của tôi. Đồ độc ác! Đi chết đi.”
“Không biết bây giờ chị ấy có sao không nữa? Làm ơn hãy cập nhật tình hình của chị ấy đi.”
Lượng fan của Cao Mỹ Lâm giảm nhanh chóng, chỉ trong một buổi sáng tất cả hợ đồng đóng phim hay quảng cáo đều bị hủy không còn cái nào, sự nghiệp được cô ta gầy dựng bấy lâu nay trong phút chốc đều tan biến, sập đổ hoàn toàn.
Trời gần trưa, Dạ Ngân Tuyết thức dậy vừa thức dậy đã nhìn thấy Trần Uyển Dư áp sát mặt cô, nước mặt rưng rưng:
“Tiểu Tuyết! Cuối cùng cậu cũng thức dậy rồi cậu có biết tối qua tớ đã hoảng sợ đến thế nào không? Mọi người ai nấy cũng đều rất lo lắng cho cậu đó.”
Mọi người cũng ngay sau đó xuất hiện quan tâm chăm sóc cô, cô cũng đã nghe chuyện của Cao Mỹ Lâm từ cô bạn của cô kể cho cô nghe, cô thừa biết người phát tán đoạn video ấy là ai? Lần này, xem như Cao Mỹ Lâm xui xẻo động vào nhầm người.
Dạ Ngân Tuyết nhanh chóng lấy điện thoại lên Instagram trấn an fan, chỉ trong phòng mấy phút đã có hàng ngàn lượt thả tim và bình luận hỏi han, quan tâm cô. Cô thay đồ đi xuống lầu, Dạ Khải Hiên nhìn thấy cô ăn mặc thanh lịch, chăm chút ngoại hình như thế thì liền biết cô muốn đi đâu, anh ngồi ở phòng khách không nhanh không chậm nói với cô:
“Em mới vừa khỏe lại thôi em định đi làm rồi sao?”
Dạ Thành Đông cùng Hạ Tử Quyên cũng đang ngồi ở phòng khách nghe Dạ Khải Hiên nói thế ngay lập tức quay người lại, Hạ Tử Quyên cất giọng bảo cô:
“Tiểu Tuyết! Mẹ thấy con nên ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi rồi hãy đi làm lại còn không thì con nghỉ luôn đi mẹ thấy con đi làm như thế mẹ không hề yên tâm chút nào.”
Dạ Ngân Tuyết sắc mặt không một chút biểu cảm nói với mọi người:
“Cái đó chỉ là việc ngoài ý muốn thôi sẽ không có lần sau đâu với lại đây là công việc con thích mọi người cũng không thể nào phản đối việc mà con yêu thích. Mọi người cũng thừa biết rằng một khi con đã quyết định chuyện gì đó thì rất khó để thay đổi được sao?”
Dạ Thành Đông lắc đầu thở dài một tiếng, anh thật sự hết cách với cô con gái cưng của mình:
“Thôi được rồi! Ba mẹ sẽ không ngăn cản con nữa nhưng con phải nhớ rằng sức khỏe của mình là quan trọng nhất đó.”
“Vâng! Con biết rồi.Cũng đến giờ rồi con đi đây.” Dạ Ngân Tuyết gật gật đầu lên tiếng.
Dạ Ngân Tuyết bước ra ngoài, Lăng An Vũ cũng nhanh chóng đi phía sau của cô đi đến xe, anh mở cửa cho cô rồi bước vào trong lái xe chở cô đến phim trường.
Đến phim trường, anh mở cửa cho cô bước ra vừa bước ra cô vô tình đụng trúng vào thắt lưng của anh anh khẽ nhăn mặt cau mày chịu đau. Cô nhìn thấy sắc mặt của trông có vẻ đau đớn, cô liền hỏi:
“Anh bị sao vậy? Anh không sao chứ?”
Lăng An Vũ lắc đầu đáp:”Tôi không sao!”
Dạ Ngân Tuyết hơi nhíu mày lại, cố ý chạm mạnh vào thắt lưng của anh nhìn sắc mặt của anh trắng bệch, cố chịu đau, cô hỏi anh:
“Rốt cuộc là anh bị làm sao thế? Anh bị thương sao?”
Lăng An Vũ gương mặt dù trắng không còn giọt máu vẫn nghiêm túc im lặng không nói gì, cô cắn nhẹ môi của mình lấy điện thoại ra:
“Được! Anh không nói đúng không? Vậy thì tôi sẽ gọi điện hỏi chú Hạo Phú hỏi chú ấy rốt cuộc anh bị gì?”
Anh lập tức lên tiếng ngăn cô lại:”Không cần đâu! Tôi nói! Hôm qua tôi đã chịu phạt vì không bảo vệ được tiểu thư.”
“Chịu phạt? Nhưng rõ ràng đó không phải là lỗi của anh tại sao anh lại phải chịu phạt chứ? Tôi sẽ hỏi ba tôi rõ chuyện này.”
“Đó là lỗi của tôi, sự thật là tôi không thể bảo vệ được tiểu thư tôi đáng nhận hình phạt.”
“Tôi không còn lời nào để nói với anh nữa.” Dạ Ngân Tuyết thở dài nhìn anh rồi đi vào bên trong phim trường.