• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ viên

Dạ Ngân Tuyết vừa cùng Albert quay về liền bị Dạ Thành Đông và Hạ Tử Quyên bảo ngồi xuống hỏi chuyện, Dạ Thành Đông nhìn Dạ Ngân Tuyết gương mặt vô cùng nghiêm túc hỏi cô:

“Tiểu Tuyết! Có phải con biết người của Liễu gia là ai đúng không?”

Albert trợn trừng mắt ngạc nhiên quay sang nhìn Dạ Ngân Tuyết, cô cắn khóe môi im lặng không nói gì, Hạ Tử Quyên khẽ cau mày lên tiếng:

“Hạo Tư đã nói với ba mẹ là tối qua con rất kì lạ đột nhiên lại hứng thú muốn biết con trai của Liễu Tô Thành, mẹ hỏi con có phải con đã biết chuyện gì rồi không?”

Dạ Ngân Tuyết không ngờ Hạo Tư lại tinh mắt, nhạy bén như thế, cô khẽ gật đầu thừa nhận. Dạ Thành Đông ngồi thẳng lưng nheo mắt hỏi cô:

“Con thật sự biết người của Liễu gia là ai? Nếu vậy thì con hãy mau nói cho mọi người biết đi người đó là ai?”

“Người đó chính là Châu Kiện Hùng.” Dạ Ngân Tuyết không nhanh không chậm đáp lại.

“Châu Kiện Hùng?” Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên cùng Albert đồng thanh cất lên trong sự kinh ngạc.

Albert nghi hoặc vội hỏi cô:”Tiểu Tuyết! Làm sao em biết được người đó chính là Châu Kiện Hùng?”

“Thì tối qua em vô tình nhìn thấy vết sẹo trên tay của con trai Liễu Tô Thành em vừa nhìn đã nhận ra ngay vết sẹo đó, anh còn nhớ em đã kể cho anh nghe chuyện Châu Kiện Hùng có định ý sàm sỡ em không? Lúc đó em đã nhìn thấy vết sẹo trên tay của ông ta nó giống hết như vết sẹo trên tay của con trai Liễu Tô Thành.”

“Chỉ như vậy mà con đã chắc chắn người đó là Châu Kiện Hùng?” Hạ Tử Quyên khẽ híp mắt hỏi Dạ Ngân Tuyết, chỉ là một vết sẹo thì khó có thể chứng minh được gì cả.

Dạ Ngân Tuyết ngay lập tức cất giọng nói tiếp:”Tối qua con cũng chưa chắc chắn nhưng hôm nay khi Châu Kiện Hùng đến phim trường con đã thử nhắn tin cho ông ta để xác minh quả thật ông ta chính là con trai của Liễu Tô Thành, Liễu Hạo.”

“Thật không ngờ Châu Kiện Hùng lại là Liễu Hạo, ông ta ngụy trang quá tài giỏi rồi, một chút sơ hở cũng không có.” Hạ Tử Quyên nhíu chặt đôi mày lên tiếng, nói như vậy chẳng phải con gái của cô sẽ càng gặp nguy hiểm hơn sao?

“Mà có một điều con cảm thấy rất kì lạ, con đã suýt bị Châu Kiện Hùng phát hiện con chính là người nhắn tin nhưng không hiểu vì sao ông ta lại không tra ra được, con dám chắc chắn đã có người nhúng tay vào để giúp con nhưng lại không biết đó là ai?”Dạ Ngân Tuyết vẫn còn thắc mắc, hiếu kì không biết người đã giúp cô che giấu là ai?

“Còn có chuyện này nữa sao? Người nào lại biết chuyện em làm mà giúp em kịp thời như vậy chứ?” Đôi mày Albert luôn nhíu chặt, nghiêm túc suy nghĩ xem ai có khả năng giúp cô.

“Chuyện này ba sẽ cho người điều tra, bây giờ việc của con chính là tránh xa Châu Kiện Hùng ra càng xa càng tốt.” Dạ Thành Đông lên tiếng nói với Dạ Ngân Tuyết.

Tại một ngôi biệt thự rộng lớn, Châu Kiện Hùng ngồi trong phòng cầm điếu thuốc rít một hơi, đôi mày khẽ nâng lên, vẻ mặt ngạc nhiên, thích thú cất giọng:

“Con của Dạ Ngân Tuyết vẫn còn sống sao? Lần đó Dạ Ngân Tuyết bị như vậy mà vẫn có thể bình an sinh đứa bé ra sao? Thật bất ngờ đó, ngày mai các người hãy tìm cách bắt đứa bé đến đây cho tôi.”

“Vâng.” Thuộc hạ của Châu Kiện Hùng gật đầu khom người cung kính rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Mộc Thanh Yến bước vào phòng, dáng vẻ lẳng lơ, yểu điệu ngồi xuống bên cạnh của Châu Kiện Hùng, mỉm cười nói:

“Ở bên ngoài em đã nghe được một chút rồi, thật không ngờ con của Dạ Ngân Tuyết vẫn còn sống, sau khi bắt con của cô ta thì anh định làm gì tiếp theo?”

Châu Kiện Hùng nhìn Mộc Thanh Yến bằng ánh mắt cưng chiều, yêu thương vô cùng, cho dù bên ngoài ông có bao nhiêu người phụ nữ nhưng trong lòng ông cũng chỉ có duy nhất Mộc Thanh Yến, sức hút của Mộc Thanh Yến khiến cho Châu Kiện Hùng không thể thoát ra được. Ông vuốt tóc của cô, cười nhẹ hỏi:

“Em muốn như thế nào?”

Mộc Thanh Yến không nhanh không chậm đáp lại, giọng điệu vô cùng độc ác, thâm hiểm:

“Sau khi chúng ta bắt được đứa trẻ đó thì chúng ta nuôi nó lớn một chút, lúc đó chúng ta sẽ nói cho nó biết người mà nó gọi ba mẹ bấy lâu lại chính là người đã giết ba mẹ ruột, ông bà của nó.”

Châu Kiện Hùng khẽ nhướng mày hỏi:”Chỉ như thế thôi sao?”

Mộc Thanh Yến lắc đầu, nở nụ cười thích thú, hiểm độc nói tiếp:”Tiếp đó chúng ta sẽ hành hạ nó cho nó sống không bằng chết, cuối cùng chúng ta sẽ cho nó đi đoàn tụ với ba mẹ ruột của nó.”

Châu Kiện Hùng từ từ nâng cằm của Mộc Thanh Yến lên, khẽ nói vào tai cô:”Anh chính là thích cái bản tính độc ác, tàn nhẫn này của em.”

Sáng hôm sau, như mọi ngày bảo mẫu trong Dạ viên sẽ đẩy Lăng Gia Nghi ra ngoài tắm nắng, dạo chơi gần đấy, đang đi bỗng có một người đàn ông khẽ bước từ phía sau đến đánh ngất bảo mẫu ấy rồi bế Lăng Gia Nghi rời đi.

Một lúc sau, bảo mẫu ấy tỉnh lại không thấy Lăng Gia Nghi đâu liền hoảng hốt, run rẩy, lo lắng, sắc mặt trắng bệch gấp gáp, vội vã chạy về báo cho Dạ Thành Đông biết.

Dạ viên

“Ông chủ! Bà chủ! Có chuyện không hay xảy ra rồi.” Bảo mẫu chạy nhanh vào trong, thở dồn dập, lớn tiếng nói.

Tất cả mọi người trong Dạ viên đều bị tiếng của bảo mẫu làm giật mình, bước ra ngoài xem có chuyện gì, Dạ Thành Đông khẽ cau mày, nghiêm giọng hỏi:

“Có chuyện gì mà cô lại hớt hãi, lớn tiếng gọi như thế?”

Bảo mẫu vừa lo vừa sợ, tay run bần bật trả lời:”Gia Nghi tiểu thư đã bị bắt cóc rồi ạ.”

Mọi người kinh hãi, trợn trừng mắt vội vã chạy xuống, Dạ Ngân Tuyết bấu chặt hai vai của bảo mẫu, trừng mắt hỏi:”Bắt cóc? Là ai đã bắt cóc? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”

Bảo mẫu bị Dạ Ngân Tuyết bấu chặt hai vai đau đớn, gương mặt vặn vẹo đáp lại:

“Tôi không biết, tôi đang đẩy Gia Nghi tiểu thư đi dạo thì từ phía sau có người đánh ngất tôi rồi bế Gia Nghi tiểu thư đi mất.”

Dạ Ngân Tuyết vội chạy nhanh ra ngoài, Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên, Lạc Tuyết Nhàn cùng Dạ Khải Hiên và Albert đuổi theo Dạ Ngân Tuyết. Cô nhìn thấy xe đẩy liền chạy đến, hoang mang, lo lắng nhìn khắp nơi, đôi mắt đã ứa lệ, Hạ Tử Quyên đặt hai tay lên hai vai của cô trấn an:

“Con yên tâm ba mẹ nhất định sẽ tìm được Gia Gia quay về, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Dạ Ngân Tuyết ngã khụy xuống bật khóc nếu Lăng Gia Nghi có chuyện gì chắc cô sống không nổi mất, vô tình nhìn thấy gần đó có một chiếc đồng hồ cô vội đứng dậy tiến đến nhặt chiếc đồng hồ ấy lên quan sát, đôi mắt của cô ngay tức khắc híp lại, gương mặt lạnh tanh.

Dạ Khải Hiên nhìn chiếc đồng hồ rồi lên tiếng nói:”Đây chắc là của kẻ bắt cóc đã vô tình đánh rơi lại.”

Dạ Ngân Tuyết nắm chặt đồng hồ trong tay, từ từ cất giọng nói, ngữ điệu điểm lạnh:”Con biết người bắt cóc Gia Gia là ai rồi.”

Vừa dứt lời, Dạ Ngân Tuyết tức tốc quay về Dạ viên lái xe đi, Dạ Thành Đông cùng những người khác cũng vội lên xe đuổi theo cô. Albert cùng Dạ Khải Hiên đi cùng một xe, trên xe Dạ Khải Hiên ngồi ở ghế lái phụ hỏi Albert:

“Anh có biết chiếc đồng hồ đó là của ai không?”

Albert lắc đầu, mặt mày căng thẳng, tập trung:”Không…” Bỗng nhiên anh chợt nhớ ra là đã nhìn thấy chiếc đồng hồ ấy rồi, mắt trợn ngược lên nói:

“Anh nhớ rồi, anh đã từng nhìn thấy chiếc đồng hồ ấy, chiếc đồng hồ đó chính là của Lăng An Vũ.”

“Lăng An Vũ?” Dạ Khải Hiên sững sốt, không khỏi kinh ngạc, nghi hoặc cất tiếng:”Làm sao cậu ta có thể biết được chuyện của Gia Gia chứ? Lúc đó chẳng phải chúng ta đã đánh lừa em gái của cậu ta rồi sao?”

“Dù sao Lăng An Vũ cũng từng là người của chúng ta, cậu ta sẽ không dễ bị lừa như em gái của cậu ta đâu.” Albert không nhanh không chậm đáp lại.

Trên xe, Dạ Ngân Tuyết vừa lái vừa gọi cho Lăng An Vũ, thấy anh vừa nghe máy cô liền tức giận quát lớn:”Lăng An Vũ! Rốt cuộc anh muốn gì? Tại sao anh lại bắt cóc con gái của tôi?”

Lăng An Vũ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, không biết gì cả:”Dạ Ngân Tuyết! Cô đang nói cái gì vậy? Bắt cóc gì chứ? Cô có con rồi sao?”

Cô ghét cái giọng điệu này của anh, càng nghe càng tức giận, khó chịu:”Anh đừng có mà giả vờ giả vịt với tôi, anh làm rơi đồng hồ nơi con của tôi bị bắt cóc anh còn dám nói là anh không biết gì sao hả. Bây giờ anh hãy nói mau, con gái của tôi đâu?”

“Chán thật, chưa gì mà cô đã phát hiện ra rồi, bây giờ cô hãy đến bờ biển mà lúc trước tôi và cô thường đến đi, tôi đang đứng ở vách đá đợi cô đây.”

Dạ Ngân Tuyết cúp máy, quay đầu xe lại lái đến bờ biển, trong lòng cô nóng như lửa đốt, hoang mang, lo lắng không biết Lăng An Vũ định làm gì?

Ở bờ biển, Lăng Nhã Lệ nấp ở gần đó quan sát Lăng An Vũ, lẩm bẩm trong miệng:”Tại sao anh hai lại đến đây? Trên tay còn bế một đứa bé, đứa bé đó là con của ai?”

Đến nơi, Dạ Ngân Tuyết cùng mọi người chạy đến gần liền bị người của Lăng An Vũ cản lại, nhìn thấy Lăng An Vũ đang bế Gia Gia trên tay còn đứng gần vách đá như vậy cô hoảng sợ hỏi anh:

“Lăng An Vũ! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn gì cũng được chỉ cần anh trả con cho tôi, anh muốn sao cũng được cả.”

Lăng An Vũ nhếch môi cười lạnh, nâng mày hỏi cô:”Cô nghĩ sao nếu tôi thả đứa bé này từ trên đây xuống?”

Albert liếc mắt nhìn xuống dưới, phía dưới chính là biển, đứa bé mà rơi xuống chỉ có chết mà thôi, anh giận dữ quát lớn:”Lăng An Vũ! Tôi cảnh cáo cậu đừng có làm bậy nếu không cậu đừng có trách tôi.”

Dạ Thành Đông vội vàng lên tiếng:”Có chuyện gì thì cậu cứ nhắm vào tôi đừng làm hại đứa bé nếu không cậu sẽ hối hận đó.”

“Hối hận? Ý của các người chính là muốn nói đứa bé này là con của tôi nếu tôi thả nó xuống thì tôi sẽ hối hận cả cuộc đời này đúng không?” Anh bình thản, hờ hững chậm rãi đáp trả.

Dạ Ngân Tuyết rưng rưng nước mắt, lòng thấp thỏm, căng thẳng, lo lắng sợ anh sẽ thả Gia Gia xuống:”Lăng An Vũ! Anh cũng biết nó là con của anh mà anh còn làm vậy nữa sao? Anh thật sự nhẫn tâm làm như vậy?”

Lăng An Vũ cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, vô tình:”Cô mới biết tôi như thế sao? Tôi chính là như thế, một người nhẫn tâm, vô tình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK