• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba tuần sau, Dạ Ngân Tuyết đi làm trở lại những hình ảnh, cử chỉ của cô và Lăng An Vũ được mọi người chú ý đến fan luôn phát cuồng với những hành đồng, sự chăm sóc ân cần chu đáo của Lăng An Vũ đối với Dạ Ngân Tuyết.

Quay phim được một lúc, Dạ Ngân Tuyết ngồi xuống nghỉ ngơi Lăng An Vũ ngay lập tức đưa nước cho cô uống Trần Uyển Dư tặc lưỡi mỉm cười trêu Dạ Ngân Tuyết:

“Ôi trời ơi ~ Chưa gì mà đã được ăn cẩu lương nữa rồi riết tớ ăn cẩu lương thay cơm rồi.”

Dạ Ngân Tuyết bĩu môi cười mỉm cất giọng nói:

“Cậu đừng có mà ở đó nói tớ cậu định khi nào mới thổ lộ tình cảm của mình cho anh Hoàng Trung biết đây?”

“Tiểu Tuyết! Cậu đang nói cái gì vậy? Tớ làm gì có thích anh Hoàng Trung chứ? Cậu đừng có nói bậy.” Trần Uyển Dư ngượng ngùng đánh vào cánh tay của Dạ Ngân Tuyết.

“Này! Nói thôi đừng đánh.” Lăng An Vũ xoa xoa cánh tay Dạ Ngân Tuyết nơi mà Trần Uyển Dư đánh nhẹ vào.

Trần Uyển Dư bĩu môi nhìn Lăng An Vũ Dạ Ngân Tuyết bật cười tiếp tục trêu chọc Trần Uyển Dư:

“Tớ có nói bậy đâu chứ? Lúc trước tớ chỉ nghi nghi thôi bây giờ tớ đã chắc chắn rằng cậu thích anh Hoàng Trung không phải là thích mà là rất rất thích cậu không qua được mắt của tớ đâu.”

“Được rồi! Tớ thừa nhận tớ thích anh Hoàng Trung nhưng cậu cũng thừa biết là anh ấy thích ai mà? Cho dù tớ có thổ lộ thì cũng như vậy thôi.” Trần Uyển Dư thở dài, buồn bã nhìn Dạ Ngân Tuyết.

Lăng An Vũ khóe môi khẽ cong lên cất giọng nói:

“Đừng có đưa mắt qua lại anh biết người mà Nam Hoàng Trung thích chính là em đấy Tiểu Tuyết ngay từ lần đầu tiên anh gặp anh đã nhận ra rồi.”

Dạ Ngân Tuyết cười hì hì cô nhìn anh với ánh mắt rất dịu dàng:

“An Vũ! Cuối tuần sau chúng ta hãy quay về thăm mẹ và Nhã Lệ đi.”

“Được!” Lăng An Vũ gật đầu mỉm cười ôn nhu đồng ý với Dạ Ngân Tuyết.

“Ui~ Có lẽ trên đời này không có sướng hơn cậu đâu.” Trần Uyển Dư vẻ mặt tươi cười rạng rỡ lên tiếng nói với Dạ Ngân Tuyết.

“Ý của cậu là sao đây?” Dạ Ngân Tuyết nheo mắt ngã người về phía của Trần Uyển Dư.

“Thì cậu hãy nghĩ xem cậu có gia đình, bạn trai yêu thương bây giờ có còn mẹ chồng và em dâu tương lai cũng rất yêu thương cậu và quan trọng là cậu có một người bạn thân vô cùng dễ thương, tốt bụng là tớ cậu không may mắn không gọi là sướng chứ gọi là gì?” Trần Uyển Dư đưa hai bàn tay lên mặt giống như một đóa hoa tươi cười đáp lại.

“Dạo này cậu tự luyến ghê nha.” Dạ Ngân Tuyết bật cười lắc đầu với Trần Uyển Dư.

“Mọi người đang nói chuyện gì mà vui quá vậy.” Tạ Anh Minh bước đến cười nhẹ lên tiếng hỏi ba người.

Vừa thấy Tạ Anh Minh sắc mặt của ba người liền thay đổi thấy Tạ Anh Minh cười nhẹ nói:

“Tôi chỉ đến đây thăm Tiểu Tuyết thôi và cũng muốn nói với anh là tôi đã quyết định rút lui rồi tôi biết cho dù bây giờ tôi đã được minh oan về việc phản bội Tiểu Tuyết nhưng hiện tại Tiểu Tuyết yêu anh nên tôi không thể nào mà mặt dày xen vào được.”

“Thật sao? Anh không gạt chúng tôi chứ? Lỡ như anh nói với chúng tôi như thế để chúng tôi lơ là cảnh giác với anh rồi sau đó anh sẽ cướp mất Tiểu Tuyết của chúng tôi rồi sao?” Trần Uyển Dư nheo mắt nghi ngờ không thể nào tin hoàn toàn vào Tạ Anh Minh.

Tạ Anh Minh bật cười một tiếng:”Uyển Dư! Em tưởng tượng quá rồi đó anh sẽ không làm như thế đâu tuy rằng anh rút lui không theo đuổi Tiểu Tuyết nữa nhưng anh vẫn sẽ là bạn, xem Tiểu Tuyết là một cô em gái mà quan tâm giúp đỡ.”

Trung tâm mua sắm, Lăng An Vũ bị Dạ Ngân Tuyết kéo đến đấy anh ngơ ngác không biết tại sao cô lại kéo mình đến, anh dừng lại cất giọng hỏi cô:

“Tiểu Tuyết! Tại sao đột nhiên em lại đưa anh đến đây? Chẳng phải hôm qua em đã đến đây mua sắm rồi sao?”

“Hôm nay, em đến đây không phải mua cho mình mà là mua cho bác gái và Nhã Lệ ngày mai chúng ta sẽ đến thành phố B thăm bác gái và Nhã Lệ em phải mua quà cho hai người họ chứ?” Dạ Ngân Tuyết tươi cười, lựa chọn quà thật kĩ càng.

Ở một căn phòng tối, người đàn ông trung niên mặc âu phục đen cầm phi tiêu phóng thẳng vào tấm hình Dạ Thành Đông môi nhếch lên cười đầy xảo quyệt, độc ác:

“Ngày mai Dạ Ngân Tuyết sẽ đến thành phố B thăm gia đình của bạn trai cô ta sao?”

“Vâng ạ!” Người đàn ông đứng bên cạnh cung kính trả lời.

“Vậy thì ngày mai tôi sẽ tạo cho bọn họ một bất ngờ lớn Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên còn có Dạ Ngân Tuyết, Lăng An Vũ tôi sẽ bắt từng người từng người những kẻ đã hại con gái cưng của tôi phải vào tù trả giá đắc.”

Sáng sớm hôm sau, Hạo Tư bước nhanh vào trong Dạ viên dáng vẻ gấp gáp, khẩn trương sắc mặt có chút khó coi đến báo với Dạ Thành Đông:

“Lão đại! Có chuyện không hay rồi mẹ của Lăng An Vũ đang gặp nguy hiểm.”

“Ý của cậu là sao? Nói rõ hơn đi.” Dạ Thành Đông ở trong phòng làm việc cau mày nghiêm mặt hỏi.

“Có một số lạ gửi đến cho tôi một tin nhắn nói hãy đến thành phố B ngay lập tức nếu không muốn Lâm Đường Hy chết còn kèm theo một tấm ảnh Lâm Đường Hy bị bọn chúng trói lại.” Hạo Tư đưa điện thoại cho anh xem đoạn tin nhắn và tấm ảnh mà số lạ kia gửi đến.

“Ủa đâu rồi? Sao lại mất rồi?” Hạo Tư nhíu chặt đôi mày mở điện thoại lên cho anh xem nhưng không còn thấy đoạn tin nhắn và tấm hình ấy nữa.

“Chắc bọn chúng đã giở trò rồi bây giờ chúng ta hãy mau đến thành phố B ngay tuyệt đối không được để cho mẹ của Lăng An Vũ xảy ra chuyện gì.” Dạ Thành Đông cầm áo khoác rời đi ngay.

“Vâng!” Hạo Tư cũng chạy theo phía sau ngay sau đó.

Rất nhanh, Dạ Thành Đông cùng bọn người Hạo Phú có mặt tại sân bay đi đến thành phố B bằng máy bay riêng. Không lâu sau đó, Dạ Ngân Tuyết, Lăng An Vũ cùng Trần Uyển Dư đến sân bay chuẩn bị đến thành phố B.

“Tiểu Tuyết! Cậu và An Vũ đến thành phố B là được rồi tại sao còn rủ tớ theo làm gì chứ? Muốn cho tớ ăn cẩu lương nữa à?” Trần Uyển Dư chống nạnh nhìn Dạ Ngân Tuyết vẻ mặt vô cùng đáng yêu hỏi cô.

“Làm gì có chứ! Tớ chỉ là sợ cậu ở nhà hoài sẽ rất chán nên mới có ý tốt rủ cậu đi chơi cùng.” Dạ Ngân Tuyết bật cười nét mặt vô tội đáp lại.

“Ngụy biện.” Trần Uyển Dư bĩu môi quay sang chỗ khác giả vờ giận dỗi.

“Đừng có giận dỗi nữa tớ làm sao nỡ để cậu một mình bơ vơ được chứ? Cho nên tớ đã gọi thêm một người đến đây đi chơi cùng với chúng ta, cậu hãy đoán xem người đó là ai?” Dạ Ngân Tuyết nhướng mày với Trần Uyển Dư rồi quay sang cười mỉm, tinh ranh với Lăng An Vũ.

Lăng An Vũ nhếch môi cười nhẹ xoa xoa đầu Dạ Ngân Tuyết:”Đúng là tiểu yêu tinh.”

Thấy Dạ Ngân Tuyết nhìn về hướng ở phía sau lưng của mình Trần Uyển Dư tò mò quay người lại xem vừa nhìn thấy miệng cô liền há hốc, mắt tròn xoe không giấu được sự bất ngờ, ngạc nhiên đó là Nam Hoàng Trung.

Nam Hoàng Trung bước đến đứng cạnh Trần Uyển Dư cười tươi cất giọng:

“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu do anh bận xử lý một chút việc nên đến trễ.”

“Không! Anh không có đến trễ bọn em cũng mới vừa đến thôi.” Dạ Ngân Tuyết mỉm cười nhanh chóng đáp lại.

Thành phố B

Dạ Thành Đông cùng bọn người Hạo Phú tay cầm súng ánh mắt đầy cảnh giác, đề phòng bước vào nhà của Lâm Đường Hy, chưa kịp bước vào bọn họ đã thấy cánh cửa mở tan hoang. Dạ Thành Đông cùng những người khác từ từ đi vào trong.

Bước vào trong bọn họ sững sốt, kinh hãi khi nhìn thấy Lâm Đường Hy nằm trên một vũng máu ở dưới đất, cùng lúc ấy Lăng Nhã Lệ quay về vẫn chưa hay biết chuyện vui miệng cười tươi tay cầm đồ ăn đi vào trong:

“Mẹ! Hôm nay, con sẽ trổ tài nấu cho mẹ ăn.”

Luôn trong sự đề phòng, cảnh giác nên khi vừa nghe có tiếng động cùng tiếng nói Hạo Dương cùng Hạo Tư đã ngay lập tức quay người lại chỉa súng vào Lăng Nhã Lệ, Lăng Nhã Lệ làm rơi túi đồ ăn xuống kinh hãi, hoảng hốt hét thất thanh khi nhìn thấy mẹ của mình nằm đấy:”Mẹ!!”

“Ba! Ba đang làm cái gì ở đây vậy?” Dạ Ngân Tuyết cùng với Lăng An Vũ, Trần Uyển Dư, Nam Hoàng Trung đi vào nhìn thấy Dạ Thành Đông tay đang cầm súng còn Lâm Đường Hy thì nằm chết không nhắm mắt, Hạo Tư cùng Hạo Dương thì chỉa súng vào Lăng Nhã Lệ không khỏi kinh ngạc, không tin vào mắt mình, môi cô mấp máy không nói được gì nữa.

Lăng An Vũ hoàn toàn chết đứng khi nhìn thấy cảnh đấy mắt anh mở to thẫn thờ nhìn Lâm Đường Hy đôi mắt đỏ hoe cả người bắt đầu run lên chạy đến ôm lấy cơ thể của mẹ mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK