Mục lục
Truyện: Một thai chín tiểu bảo tổng tài anh thật độc ác – Mạc Hân Hy – Lục Khải Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 988

 

Sau đó cô sẽ ở Đại Bài Đương, nói với Lục Khải Vũ tất cả những gì Lục Khải Dã đã làm với Mạc Vũ Lý.

 

Quả nhiên, Lục Khải Vũ nghe xong lại cảm thấy bất ngờ: “Cái thằng Khải Dã này, còn tưởng rằng nó đi trải nghiệm nhiều như vậy chắc là đã trưởng thành rồi! Không ngờ nó lại không có tinh thần trách nhiệm đến thế”

 

“Vợ, em yên tâm, sáng sớm ngày mai anh sẽ gọi nó đến, chuyện này chắc chắn phải nhanh chóng giải quyết” Lục Khải Vũ ra dáng làm anh lên tiếng.

 

Sáu rưỡi sáng ngày hôm sau, Lục Vũ Bách mơ màng đứng dậy mở cửa đi lên nhà vệ sinh trên lầu hai.

 

“Trên cuộc đời này, chuyện đau khổ nhất chính là rời khỏi chiếc chăn ấm áp để đi học”” Cậu vừa đi vừa nhỏ giọng lầm bầm.

 

Chỉ là vừa mới bước đến cửa phòng vệ sinh, còn chưa kịp mở cửa thì Mạc Vũ Lý mặc một bộ đồ ngủ giống hết cậu, từ trong đó bước ra.

 

Lục Vũ Bách giật nảy mình, vội vàng lui về sau mấy bước, tỉnh cả ngủ: “Cậu là ai?”

 

Tối hôm qua anh ba Tử Tín và anh năm Vũ Bách đi ngủ ở phòng đối diện.

 

Trên tầng hai của 1601 chỉ có hai cậu nhóc là cậu và anh cả, vừa rồi lúc cậu bước ra, anh cả còn đang mặc quần áo. Vậy nên lúc gặp cậu bé ở trong nhà vệ sinh trên lâu hai, cậu đã bị dọa.

 

“Khụ khu, Lục Vũ Bách, lá gan của cậu sao lại nhỏ như thế chứ!”

 

Mạc Vũ Lý ho khan, giọng nói hơi khàn.

 

Lục Tử Bách dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại một chút, rồi lại kinh ngạc há to miệng, nâng cao giọng: “Mạc quê mùa, không, không phải, xin lỗi, tôi gọi sai, Mạc Vũ Lý, sao, sao cậu lại ở trong nhà tôi?”

 

Mạc Vũ Lý nghĩ đến việc đối phương có thể là anh em họ của mình, cậu bé duỗi thẳng tay, nói với khuôn mặt thân thiện: “Chào cậu, Lục Vũ Bách. Tôi không có chỗ ở nên tạm thời ở nhờ nhà cậu mấy hôm”

 

Thấy thần tượng của mình xuất hiện trước mặt mình theo cách như vậy, còn thân thiện đưa tay ra trước mặt mình, Lục Vũ Bách hơi mất tự nhiên.

 

Cậu cũng duỗi cánh tay nhỏ nhắn ra: “À thì, những chuyện trước kia đều là hiểu lầm, cậu đừng để trong lòng!”

 

“Không đâu, con người tôi không hay thù dai. Hi vọng sau này chúng †a có thể chung sống hòa bình” Mạc Vũ Lý rộng lượng nói.

 

Chỉ là giọng nói của cậu bé khàn hơn nhiều so với ngày bình thường.

 

Lục Vũ Bách kinh ngạc chỉ vào cổ họng cậu bé: “Cậu, giọng của cậu, không phải là mất giọng chứ!”

 

Mạc Vũ Lý hơi ngượng ngùng: “Đêm qua ăn quá nhiều tôm hùm chua cay với xiên nướng, do ăn cay nhiều nên bị đau họng.”

 

Lúc Lục Vũ Bách nghe đến tôm hùm chua cay, không nhịn nổi mà nuốt nước miếng.

 

Thế nhưng khi nghe thấy thần tượng bảo mình bị đau họng, nhanh chóng nói: “Cậu chờ một chút, trong phòng tôi có viên ngậm cỏ san hô, để tôi đi lấy cho cậu. Ngậm vào có thể sẽ hết đau họng đấy”

 

Sau khi nói xong, cậu không đợi Mạc Vũ Lý trả lời đã xoay người chạy về phòng.

 

Nhìn thấy thân hình mũm mĩm của cậu bé mặc một bộ áo ngủ giống mình, trong lòng Mạc Vũ Lý chợt cảm thấy thật ấm áp.

 

Trong phòng, Lục Minh Húc vừa mặc xong quần áo, nhìn thấy em trai sau khi đẩy cửa bước vào liền một mạch lục lọi ngăn kéo bàn học, gương mặt cậu bé ngập tràn khó hiểu hỏi: “Tiểu Bạng Lục, mới sáng sớm em lục lọi cái gì vậy!”

 

“Đúng rồi, anh vừa nghe thấy hình như em mới nói chuyện với ai, Vũ Tuệ bọn họ đã dậy rồi à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK