Mục lục
Truyện: Một thai chín tiểu bảo tổng tài anh thật độc ác – Mạc Hân Hy – Lục Khải Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 734: Video call

Tay Long Minh Huệ đặt trên đùi từ từ siết chặt thành nắm đấm: “Tôi muốn nhìn thấy Sở Thần Dật trước!”

Lục Khải Vũ nhướng mày, anh móc điện thoại ra khỏi túi rồi bấm bấm vài cái. Bóng dáng của Sở Thần Dật xuất hiện trên màn hình.

“Long Minh Huệ muốn gặp anh?” Lục Khải Vũ nói với người trong điện thoại.

Trong video, Sở Thần Dật đang ngồi trước bàn, hai tay sửa sang lại tóc của mình, sau đó đeo một tấm mặt nạ mèo: “OKI”

Lúc này, Lục Khải Vũ mới đưa điện thoại cho Long Minh Huệ.

Long Minh Huệ nhận lấy điện thoại, khi nhìn thấy Sở Thần Dật đang đeo chiếc mặt nạ mèo thì nước mắt cô ta theo khóe mắt của mặt nạ rơi xuống.

“Sở Thần Dật!” Cô ta hét lên trong nỗi nhớ nghẹn ngào.

Đã năm năm rồi, từ khi Sở Thần Dật xảy ra tai nạn bị hủy dung nhan, anh ta luôn tránh mặt cô ta, không muốn gặp cô ta. Dù cô ta ép đưa anh vào viện điều dưỡng, anh ta cũng không chịu gặp cô ta!

Mỗi tuần cô ta đều dành thời gian đi thăm anh, nhưng từ trước đến nay anh ta đều nhốt mình trong phòng và nói những lời khiến người khác tan nát cối lòng.

Sở Thần Dật cũng bắt gặp chiếc mặt nạ trên mặt Long Minh Huệ qua video, giọng anh ta hơi nghẹn ngào: “Minh Huệ, dừng tay đi em, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa. Long Thiên và Đại Sinh chỉ là hai đứa bé chưa được bảy tuổi mà thôi, hai đứa nó chẳng có liên quan gì tới nhà họ Long cả, em không thể tổn thương người vô tội vì căm hận nhà họ Long!”

Anh đau lòng khuyên nhủ, vì yêu cô nên anh không muốn cô rơi vào con đường suốt kiếp không thể quay đầu!

Tiếng nghẹn ngào của Long Minh Huệ biến thành tiếng nức nở trầm thấp: “Sở Thần Dật ơi, anh không hiểu, anh không hiểu đâu!”

“Minh Huệ, em hãy buông bỏ thù hận, buông tha cho chính mình đi em! Chúng ta hãy đến một nơi nước non xinh đẹp, rời xa chốn thị phi náo loạn này, bình yên sống quãng thời gian còn lại. Anh sẽ giúp em, chúng ta ở bên nhau được không em?”

Giọng nói của Sở Thần Dật dìu dàng, đây sức cuốn hút truyền qua video.

Giọng thút thít của Long Minh Huệ lập tức ngừng lại, cô ta sửng sốt nhìn Sở Thần Dật trong video, gật đầu không chút suy nghĩ: “Được!”

Tuy nhiên sau khi đồng ý, cô ta hơi dừng lại, thanh âm có phần bối rối: “Sở Thần Dật, anh chờ em thêm một tháng nhé, chỉ một tháng thôi. Chờ em báo thù xong, em sẽ đi cùng anh!”

Trong video, Sở Thần Dật khẽ thở dài: “Minh Duệ, đầu sỏ gây ra tai nạn năm đó đã chết rồi! Bây giờ, chỉ còn sót lại những người vô tội không biết gì cả! Mối thù của em chẳng phải đã báo từ năm năm trước rồi sao?”

“Nhưng mà nhà họ Long vẫn còn, chưa hủy diệt hết tâm huyết của Long Anh Huấn, em không cam lòng!” Mối thù này đã khắc sâu vào trong xương cốt của Long Minh Huệ, không có cách nào xóa sạch nó tận gốc!

Sự cố chấp của Long Minh Huệ khiến Sở Thần Dật thở dài bất đắc dĩ một lần nữa: “Được thôi! Em muốn hủy hoại nhà họ Long, anh chờ em. Có điều, Long Thiên và Hữu Sinh là người vô tội, em hãy giao thuốc giải ra trước đi được không?”

Long Minh Huệ nhìn chằm chằm Sở Thần Dật trong video, giọng nói dịu dàng, dễ nghe: “Ok! Em nghe lời anh, chỉ cần bọn họ chịu thả anh, em sẽ đưa thuốc giải rai”

Sau khi nói xong, Long Minh Huệ nhìn Sở Thần Dật thật sâu, tiếp theo cô ta tắt video.

“Chủ tịch Lục, tôi quả thật đã coi thường anh!” Cuộc gọi video chấm dứt, cô ta trả điện thoại lại cho Lục Khải Vũ, giọng nói và thái độ mới vừa rồi như hai người hoàn toàn khác.

“Tôi không còn cách nào khác! Vì con trai tôi, tôi bất chấp tất cả!”

Nhìn vẻ mặt kiên định của Lục Khải Vũ, trong đầu Long Minh Huệ chợt hiện lên gương mặt độc ác, tuyệt tình của bố mình, tâm trạng cô ta lập tức trở nên mất kiểm soát cất tiếng cười điên cuồng Những người qua đường đi ngang qua đều sợ hãi nhìn cô ta, họ rối rít vòng theo đường khác.

Lục Khải Vũ không nói gì chỉ cô ta, chờ đến khi cô ta điên đủ ạ khôi phục lại bình thường, anh mới mở miệng nói: “Cô yên tâm, Sở Thần Dật ở một nơi rất an toàn, chỉ cần cô chịu đưa thuốc giải, tôi lập tức thả người!”

“Được, tôi tin cách làm người của chủ tịch Lục. Ba ngày sau vào lúc bốn giờ chiều, trong công viên nhỏ gần khu chung cư Ánh Trăng, chúng ta một tay thả người, một tay đưa thuốc!”

“OK! Cô Long quả nhiên thẳng thắn!” Sau khi nhận được câu trả lời của Long Minh Huệ, trái tim anh mới được thả lỏng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK