Mục lục
Truyện: Một thai chín tiểu bảo tổng tài anh thật độc ác – Mạc Hân Hy – Lục Khải Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1700

Lục Vũ Lý kéo thấp vành mũ xuống, lặng lẽ đi theo sau.

Sau đó, cậu đứng từ xa nhìn hai người nắm tay nhau đi mua vé vào khu vui chơi. Lúc này, cậu mới sờ sờ cái bụng dẹp lép của mình, bước tới quán ăn sáng gần đó ăn một bữa sáng đơn giản.

Vừa ăn còn vừa nhỏ giọng lầm bầm: “Tam Bảo, trước đây anh hai coi thường em rồi! Tên nhóc im ỉm này, trình độ tán gái còn cao tay hơn cả anh hai anh đây. Tí tuổi đầu mà đã dám giấu diếm người nhà yêu đương rồi!”

Chín giờ sáng, Lục Vũ Tuấn vừa cùng Hàn Tương Trúc chơi †àu lượn xong.

Lúc hai người vừa mua vé, chuẩn bị đi chơi vòng đu quay khổng lồ thì sau lưng chợt vang lên giọng nói khoa trương của Lục Vũ Lý.

“Vũ Tuấn, Tương Trúc, trùng hợp thật đấy!”

Sau đó, không đợi đối phương nói chuyện, cậu đã ra vẻ rất kích động, khoác tay Lục Vũ Tuấn.

“Anh hai, anh, sao anh lại ở đây?”

Lục Vũ Tuấn nhíu chặt mày.

Lục Vũ Lý căn bản không đề để ý tới em trai mình, cậu chỉ nhìn Hàn Tương Trúc chằm chằm, than thở: “Ôi chao, bé Tương Trúc, mấy ngày không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp. Nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, rạng rỡ như vậy, có phải yêu rồi không?”

 

Hàn Tương Trúc lập tức đỏ mặt, cúi đầu không biết nên trả lời câu hỏi của cậu thế nào.

Lục Vũ Tuấn hất cách tay đang khoác tay mình của anh hai ra, kéo Hàn Tương Trúc ra chắn sau lưng mình, vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm Lục Vũ Lý: “Anh hai, anh muốn làm gì?

Lục Vũ Lý tiến lên một bước, nhỏ giọng nói bên tai Lục Vũ Tuấn: “Tam Bảo, anh đã biết hết rồi, em giấu người nhà, yêu đương sớm với bé Tương Trúc!”

 

Lục Vũ Tuấn nhướng mày không cho là đúng mà nhìn cậu, sau đó thoải mái nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hàn Tương Trúc ngay trước mặt cậu: “Anh hai, nếu anh đã biết rồi, vậy thì em không cần lừa dối anh nữa. Đúng là em và Tương Trúc đang yêu nhau, hiện giờ em ấy đã là bạn gái của em, tương lai cũng sẽ là vợ của em, phiền anh sau này đối xử khách khí với em ấy một chút. Đừng có chơi mấy trò đùa nhàm chán với em ấy!”

 

Lục Vũ Lý không ngờ Lục Vũ Tuấn không hề sợ hãi, ngược lại còn mang dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

“Tam Bảo, em, em, em không sợ anh nói cho bố mẹ biết?”Suy nghĩ nửa ngày, cậu mới nghĩ ra được một câu để uy hiếp họ như vậy.

Lục Vũ Tuấn liếc nhìn cậu, đáp: Mẹ đã biết chuyện này rồi!”

“Cái gì? Mẹ, mẹ đã biết rồi? Vậy mẹ, mẹ không ngăn cản hai đứa sao?”

Lục Vũ Lý cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Lục Vũ Tuấn cúi đầu, nhìn Hàn Tương Trúc đầy dịu dàng.

Lúc này, Hàn Tương Trúc nghe thấy Lục Vũ Tuấn nói Mạc Hân Hy đã biết chuyện của họ thì đã bị dọa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch!

Cậu ngẩng đầu, xoa xoa đỉnh đầu cô ấy rồi an ủi: “Tương Túc đừng sợ, mẹ anh rất thích em, chính bà ấy đã khích lệ anh tỏ tình với em đấy!”

 

Nói xong, cậu lại cúi đầu nói nhỏ bên tai Hàn Tương Trúc: “Bà ấy rất thích em, cũng rất hài lòng với cô con dâu này!”

 

Mặt Hàn Tương Trúc bỗng chốc đỏ bừng, thẹn thùng đẩy cậu ra: “Anh Vũ Tuấn, anh, anh đang nói lung tung gì thế!”

 

“Anh không nói lung tung, nếu em không tin, sau khi chúng †a trở về có thể tìm mẹ anh đối chất”

Lục Vũ Tuấn ôm eo của cô ấy không chịu buông tay.

Lục Vũ Lý ở một bên dùng sức ho khan: “Anh nói này Tam Bảo, dù sao đây cũng là khu vui chơi, hai người cố ý thể hiện Tình cảm trước mặt anh đấy à?”

Lục Vũ Tuấn không vui nói: “Anh không muốn nhìn thì có thể đi! Anh hai, sự tồn tại của anh đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới buổi hẹn hò của chúng em!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK