Chương 441
Trước ánh mắt kinh ngạc của người nhà họ Lục, Lục Khải Dã thản nhiên ăn điểm tâm, sau đó mang sổ hộ khẩu rời đi.
Lúc rời đi, còn không quên nói với Lục Khải Vũ: “Anh cả, em cho anh thuê căn hộ gần Đại Học Bách Khoa đấy. Sau khi nhận được giấy chứng nhận, em sẽ đi thẳng đến bệnh viện luôn, khi nào công ty bàn bạc xong xong công việc, thì anh cả gọi cho em, em sẽ đi làm vào ngày mai.
Người nhà họ Lục thật sự chưa từng thấy qua dáng vẻ bình tĩnh của Lục Khải Dã như vậy.
Bà cụ Lục Vân Hương dụi mắt: “Đây, đây vẫn là Khải Dã đó sao? Nó bị làm sao vậy? Nó có bị kích động gì không vậy?”
Lục Đình Khâm nhìn theo bóng lưng của con trai rồi thở dài: “Chỉ hy vọng rằng sau lần này, nó có thể thực sự trưởng thành và trở thành một người có trách nhiệm.
Sau bữa sáng, đưa bốn đứa nhỏ gửi đến trường mẫu giáo xong, Lục Khải Vũ liền đến công ty tham gia cuộc họp, Mạc Hân Hy thì đến nhà Hồng Vi kiểm tra tình hình thi công.
Bọn họ thống nhất là sẽ cùng nhau đến xem nhà sau khi ăn trưa, sau khi xem nhà, họ sẽ đến trung tâm gia sư để tìm một gia sư phù hợp cho Mộc Tháp. Vốn ban đầu Lục Khải Vũ muốn cho Hữu Sinh một chiếc máy tính giống như Minh Húc, nhưng sợ sẽ khiến vợ chồng Lý Minh hoài nghi, bởi vậy chỉ có thể kìm lại.
Hội đồng quản trị của tập đoàn nhà họ Lục đã ra quyết định bãi bỏ chức vụ tổng giám đốc công ty truyền thông Nguyệt Tú Media của Lục Khải Dã và trực tiếp để anh ta bắt đầu từ vị trí là một người môi giới bình thường.
Tổng giám đốc truyền thông Nguyệt Tú sẽ do cổ đông lớn thứ hai của công ty, con trai của Ngô Duy Khánh, Ngô Chính Quang nắm giữ. Ngô Chính Quang vốn là phó tổng giám đốc của Nguyệt Tú Media, và anh ta đã có nhiều mâu thuẫn trước đó với Lục Khải Dã vì nhiều lý do khác nhau.
Tuy rằng, Lục Khải Dã nhìn giống kẻ không ra gì, đổi bạn gái giống như thay quần áo. Nhưng đối xử với công việc lại vô cùng nghiêm túc, hiệu quả, nhìn người còn vô cùng chuẩn xác, mấy năm nay công ty truyền thông Nguyệt Tú Media có thể nâng đỡ được một số ngôi sao hạng nhất, công của Lục Khải Dã không thể thiếu.
Vì vậy, mặc dù Ngô Chính Quang vốn trong lòng có chút bất mãn, vì không thể lay chuyển được vị trí của Lục Khải Dã, nhưng anh ta vẫn không thể ngờ rằng Lục Khải Dã lại tình nguyện nhường vị trí tổng giám đốc Tinh Nguyệt Media chỉ vì một người phụ nữ như thế, điều này thật sự khiến Ngô Duy Khánh và con trai của ông ấy có chút vui mừng.
Sau khi ban giám đốc đưa ra quyết định này, Lục Khải Vũ lại có chút lo lắng cho em trai mình.
Anh đối với những hành vi của Ngô Duy Khánh và con trai ông ấy biết rất rõ ràng, họ luôn đặt lợi ích bản thân lên đầu, và không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Nếu không phải những năm gần đây, với sự nhạy bén linh hoạt của mình, anh đã đưa ra những quyết định đúng đắn, nắm bắt cơ hội kinh doanh, hành động dứt khoát, quyết liệt, nên anh đã tạo ra rất nhiều lợi nhuận cho tập đoàn nhà học Lục, giành được sự ủng hộ của hầu hết các cổ đông, hơn nữa luôn đề phòng bọn họ, nếu không thì với thủ đoạn của bố con Ngô Duy Khánh, tập đoàn nhà họ Lục nói không chừng đã sớm tan rã.
Anh vẫn luôn biết, bố con bọn họ đang chờ đợi cơ hội, muốn đuổi người nhà học Lục ra khỏi tập đoàn, biến tập đoàn của nhà họ Lục thành tập đoàn nhà họ Ngô. Lục Khải Dã lần này ở trong tay Ngô Chính Quang, chỉ sợ phải chịu chút khổ sở.
Trước bữa trưa, trên đường đi gặp Mạc Hân Hy, anh đã gọi điện thoại cho em trai, truyền đạt lại quyết định của hội đồng quản trị.
Lục Khải Dã nghe xong, trầm ngâm một lúc, mới nói: “Được rồi, anh cả, em biết rồi. Em sẽ đến công ty đúng giờ.”
“Khải Dã, nếu gặp phải khó khăn gì, thì phải nhanh chóng nói với anh. Đừng quên, anh là anh trai ruột của em.” Lục Thần Húc rốt cuộc vẫn là có chút không yên tâm về cậu em trai của mình.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Lục Khải Dã lộ ra vẻ thoải mái cười một tiếng: “Anh cả, không sao đâu, em trai anh là ai chứ, sao có thể sợ mấy người nhà họ Ngô kia được.”
Sau khi nói xong, hình như tâm trạng anh ta trở nên tốt hơn: “Anh cả, nói cho anh biết một tin tốt, mẹ Cửu Nhạ đã tỉnh lại rồi, vài ngày nữa nói không chừng có thể chuyển vào phòng bệnh bình thường đấy. Bố cô ấy cũng đã đồng ý cuộc hôn nhân của bọn em rồi. Bọn em sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn vào buổi chiều.”
Lục Khải Vũ nghe em trai nói vậy, do dự một chút rồi nhắc nhở anh ta: “Khải Dã, thể cô ấy có biết chuyện cậu đã bị cách chức không?”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói của Lục Khải Dã: “Không biết, cùng lắm thì trước khi lấy giấy chứng nhận em sẽ nói cho cô ấy biết.”
“Được rồi, dù sao cũng là việc quan trọng đời người, cậu phải thận trọng!” Sau khi nói xong, Lục Khải Vũ cúp điện thoại. Là một người anh trai, tất cả những gì anh có thể nói là tất cả những gì anh có thể làm.
Đau đớn và thất vọng chính là những điều phải trải qua để trưởng thành, người em trai của anh từ nhỏ đã có cuộc sống quá bằng phẳng dễ dàng, cũng nên chịu một số cay đắng để học cách lớn lên.
Lúc ăn trưa, Mạc Hân Hy nghiêng đầu hỏi anh: “Em vẫn không thể nghĩ ra, tại sao Lưu Cửu Nhạ lại đồng ý kết hôn với Khải Dã chứ? Anh biết gì không?”
Lục Khải Vũ tao nhã bỏ vào miệng một miếng thức ăn, ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Đại khái là do em trai anh quá đẹp trai, quá quyến rũ ấy mài”
Mạc Hân Hy liếc nhìn anh một cái: “Anh thật sự là không có lòng tự trọng mà.”