Mục lục
Truyện: Một thai chín tiểu bảo tổng tài anh thật độc ác – Mạc Hân Hy – Lục Khải Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1379

 

Nhưng khi thấy bốn người bảo vệ ở sau lưng cậu bé thì anh ta lại ngồi xuống.

 

Đánh giá từ tư thế bước đi của bốn người đó thì họ đều là người luyện võ. Một mình anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ.

 

Sau khi Lục Vũ Tuấn đi vào cửa hàng gà rán, nhanh chóng mua được gà rán và bánh donut. Nhưng cậu bé không đi ra ngoài ngay mà dừng lại ở bên trong một lát, lấy từ trong túi ra một bình xịt mini và nắm trong tay.

 

Sau khi ra ngoài, cậu bé nhìn thân hình vạm vỡ của bốn người bảo vệ, nhận thấy họ thật là cao. Với chiều cao bảy tuổi của cậu bé hoàn toàn không thể phun thuốc mất nhận thức trong vòng ba phút lên mặt của bọn họ.

 

Vì thế khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé nhăn lại, nhìn một người bảo vệ ở trong số đó: “Chú ơi, vừa rồi cháu sơ ý bị trẹo chân ở trong đó, chú có thể bế cháu về chung cư không!”

 

Cậu chủ nhỏ đưa ra yêu cầu thì tất nhiên đám bảo vệ không dám từ chối, lập tức đưa tay ra bế cậu bé lên.

 

Sau đó, ngay tại lúc được bế lên, Lục Vũ Tuấn ngừng thở, nắm bình xịt trong tay ở góc độ tốt trong không trung và vạch ra một đường cung hoàn hảo, phun chính xác vào chóp mũi của bốn người.

 

Ánh mắt bốn người nhanh chóng trở nên đờ đãi “Chú ơi, thả cháu xuống, mấy chú về trước đi!” Cậu bé khẽ nói.

 

Sau đó, anh vệ sĩ đang ôm nhóc kia đột nhiên giống như một con rối gỗ, đặt nhóc xuống đất.

 

“Các người đi về trước đi! Tôi có chút chuyện phải làm, sẽ quay lại ngay”

 

Hiệu lực của thuốc chỉ có ba phút, cậu nhất định phải lên được taxi trước khi bọn chúng tỉnh lại.

 

Vận may của Lục Vũ Tuấn cũng rất tốt, nó vừa mới xoay người chạy đến bên vệ đường thì ở đối diện đã có một chiếc taxi trống chạy tới, cậu vẫy vẫy tay, sau đó ngồi lên xe, chạy tới rạp chiếu phim Oscar.

 

Không biết anh hai và bọn Tử Bách Tấn Khang đã đến chỗ đó hay chưa.

 

Ở quán ăn đối diện, Thạch Thiên Bằng đang giả trang thành phụ nữ nhìn thấy như vậy liền nhanh chóng đi theo ra ngoài, sau đó lái xe đuổi tới.

 

Ở cổng của khu cư xá Ánh Trăng, sau khi bốn vệ sĩ bị trúng kế của Lục Vũ Tuấn tỉnh táo lại, trong đầu có chút choáng váng, nhưng là sau đó liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

 

Cậu chủ vừa rồi là thiên tài y học nổi tiếng thế giới, cậu ấy nhất định là đã chọn lựa thời điểm làm bọn họ trúng kế.

 

Trên mặt của bốn người bọn họ ngoại trừ vả ảo não ra còn mang theo cả sự kinh ngạc.

 

Vệ sĩ mặc đồ thường nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Toàn .

 

Hai anh vệ sĩ còn lại thì trực tiếp chạy về để chuẩn bị báo cáo chuyện này chuyện này với giám đốc.

 

Tuy nhiên, ngay vào lúc này, bọn họ lại nhìn thấy giám đốc cũng ôm một đứa bé nhanh chóng từ trong tiểu khu chạy ra, sau đó lái xe đi.

 

Bọn họ không hiểu có chuyện gì xảy ra nhìn đồng nghiệp của mình hỏi: “Có chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

 

Người gác cổng thở dài: “Đừng nói nữa? Không phải người đi tuần tra vừa rồi báo cáo có một cậu chủ đang muốn leo ra từ tường rào phía sau rừng trúc hay sao? Khi giám đốc chạy tới, cậu chủ đó do quá bất ngờ nên đã ngã từ trên tường xuống gãy chân rồi. Cậu ấy khóc rất dữ dội, giám đốc đã báo cáo với cấp trên, cấp trên bảo nhanh chóng đưa cậu ấy đến khoa chỉnh hình của bệnh viện!”

 

Mấy vệ sĩ vừa mới bị trúng kế của Lục Vũ Tuấn trợn tròn mắt nhìn nhau.

 

Xem ra nhóm bọn họ phải chuẩn bị tỉnh thần nhận quyết định sa thải rồi. coi như bọn họ may mắn không bị sa thải đi chăng nữa thì bọn họ cũng không có ý định làm việc ở đây nữa, mấy cậu chủ nhỏ này thật là đáng sợ, khả năng gây chuyện cao quá luôn!

 

Chỉ là, chuyện trước mắt là phải báo cáo với giám đốc một tiếng, dù sao thì đây cũng là cậu chủ nhỏ nhà họ Lục đấy.

 

Thế là, nhóm bọn họ gọi điện cho giám đốc phòng bảo vệ, lúc này, giám đốc đã ôm Lục Vũ Bách đến bệnh viện, vừa mới đăng ký để Lục Vũ Bách vào phòng cấp cứu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK