Mục lục
Truyện: Một thai chín tiểu bảo tổng tài anh thật độc ác – Mạc Hân Hy – Lục Khải Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1709

Vì vậy, cậu chỉ đơn giản gọi ba phần bít-tết chín bảy phần.

Tuy nhiên, sau khi người phục vụ mang bít-tết đến, cậu bắt đầu hối hận về quyết định của mình.

Bởi vì, một lớn một nhỏ trước mặt, cầm dao rĩa nhìn cậu với vẻ mặt ngốc trệ.

“Làm sao vậy?”

Cậu có một loại dự cảm không lành.

Bạch Ức Chi cười mỉa một tiếng, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh: “Cái đó, làm sao cắt cái này?”

Lục Vũ Lý nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng như sao của cô ấy, thấp giọng nói: “Bạch Ức Chi, cậu đừng nói với tớ rằng, cậu từ trước đến nay chưa từng ăn đồ Tây chứ?”

Theo những gì cậu biết, gia đình Bạch Ức Chỉ trong hai năm gần đây buôn bán thịt lợn kho không tệ, đã mở một số chuỗi cửa hàng ở Hà thành! Cô ấy không nên ăn đồ Tây!

Nhưng mà, Bạch Ức Chỉ đối diện lại rất thành thật mà gật đầu: “Tớ chưa từng ăn qua, đây là lần đầu tiên. Vẫn là nhờ cậu dành cho. Mọi người trong nhà bọn tớ đều cho rằng đồ ăn phương Tây không ngon, và không có cách nào so sánh với hương vị kho của nhà bọn tớ.

Lục Vũ Lý bất đắc dĩ thở dài.

Lặng lẽ đưa miếng bít tết đã cắt sẵn trước mặt cho Bạch Ức Chi, sau đó đem phần của cô ấy bưng đến trước mặt mình.

Thật sự là tự chuốc họa vào thân không thể sống mà!

Sớm biết rằng như vậy thì cậu không nên quá hấp tấp mà đồng ý mời họ ăn đồ ăn phương Tây.

Nên để Bạch Ức Chỉ mời cậu ăn thịt lợn kho!

Cậu cúi đầu, lại cầm dao ra lên rồi lẳng lặng thái miếng thịt bò bày trên đĩa trước mặt.

Chỉ là, khiến cậu không ngờ tới là, cậu vừa mới cắt một miếng bít tết, chuẩn bị ăn nó!

Bàn tay nhỏ bé của Bạch Ức Chi duỗi ra, nắm lấy đĩa của cậu: “Cái đó, Tân Lạc cũng không biết cắt! Lục Vũ Lý, cậu liền làm người tốt đến cùng đi, giúp nó cắt một chút đi!”

Nói xong, cô cười nịnh nọt với Lục Vũ Lý. Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất sáng sủa rải rác trên má lúm đồng tiền mờ nhạt của cô, một Bạch Ức Chi dịu dàng hợp lòng người như vậy khiến trong lòng của Lục Vũ Lý cuộn lên một trận sóng gợn.

Tay cậu đã hành động trước não của cậu, trực tiếp chạm vào má lúm đồng tiền mờ nhạt say đắm lòng người trên mặt đối phương, giọng nói dịu dàng như nước: “Ức Chỉ, vậy cậu chuẩn bị cảm ơn tớ như thế nào?”

Tuy nhiên, sau khi nói xong bộ não của cậu mới nhận ra rằng động tác trên tay cậu quá thân mật.

Vì vậy, cậu nhanh chóng thu lại móng vuốt không nghe lời của mình và ho nhẹ để che đi sự xấu hổ của mình: “Cái kia, trên mặt cậu có bụi! Tôi lau giúp cậu!”

Bạch Ức Chi sửng sốt, duỗi tay sờ sờ mặt của mình: “Thật sao? Có còn nữa không?”.

Lục Vũ Lý khóe miệng cong lên: “Ô, tôi nhìn lầm rồi, không phải là bụi, là tàn nhang”

Nụ cười trên mặt Bạch Ức Chi lập tức đông lại, cô ấy tức giận trừng mắt nhìn cậu: “Lục Vũ Lý, cậu đang nói cái gì vậy!”

Lục Vũ Lý đặt miếng bít tết đã cắt trước mặt Tân Lạc và hỏi với một nụ cười: “Tân Lạc, em nói xem có phải chị gái Ức Chi của em có tàn nhang trên mặt không?”

Bạn nhỏ Tân Lạc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, rất nghiêm túc nhìn Bạch Ức Chi, sau đó dùng ngón tay út chỉ vào mặt cô: “Đây, đây, đây, có tàn nhang!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK