Chương 1180
“Lục Bảo, con nặng quá, mẹ con đang bị thương vì thế nếu ôm con thì sẽ vô cùng mệt mỏi”
Lục Khải Vũ nhanh chóng nói với con trai mình.
Cái tên nhóc này sau khi trở về nhà họ Lực thì chẳng có một chút khí thế nào của người nhà của tập đoàn nhà họ Lục. Động một chút là muốn mẹ ôm. Mấy cô con gái như Vũ Tuệ còn trưởng thành hơn cậu nhóc này.
Lục Vũ Bách bị bố ôm lên như thế thì trong lòng cảm thấy vô cùng mất mác, cậu bé chu cái miệng nhỏ nhắn, sau đó lại đưa tay về phía Mạc Hân Hy: “Mẹ, mẹ ơi.”
Mạc Hân Hy vội vàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé mập mạp của Lục Bảo, lên tiếng an ủi cậu bé: “Lục Bảo à, con sao thế: Lúc này, Lục Khải Vũ nhanh chóng đặt cậu bé ngồi xuống trước bàn ăn.
“Không phải con đói bụng muốn ăn cơm sao? Gọi mẹ con làm gì?”
Lục Khải Vũ thuận thế ngồi xuống bên cạnh Lục Bảo.
Lục Bảo còn muốn kêu mẹ ngồi xuống đút cơm cho mình ăn thế nhưng không ngờ bố cậu bé lại ngồi xuống bên cạnh như thế.
Vì thế, cậu bé vội vàng chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình: “Mẹ à, mau tới đây đi, mẹ mau ngồi xuống đây đi!”
Mạc Hân Hy thấy biểu cảm đáng thương của Lục Bảo thì cảm thấy có chút không đành lòng vì thế nhanh chóng ngồi xuống chỗ ngồi phía kia.
Cuối cùng thì ý muốn của Lục Bảo cũng thành sự thật, nhanh chóng ôm lấy cánh tay Mạc Hân Hy làm nũng: “Mẹ à, con thật sự đau lắm, mẹ đúc cơm cho con ăn có được không?”
Lưu Lệ thật sự rất giỏi, bữa sáng mà đã chuẩn bị được mấy món ăn.
Có sữa bò, bánh mì, hơn nữa còn có sữa đậu nành, trứng ngâm trà, bánh tiêu, bánh bao tươi và cháo. Hơn nữa còn có dưa muối đủ loại màu sắc mà mấy đứa nhỏ chưa từng thấy.
Đồng thời thỏa mãn hết mọi khẩu vị của người nhà họ Lục.
Mẹ Lục vô cùng hài lòng với biểu hiện này của cô ta: “Lưu Lệ à, cô đừng làm việc nữa, mau ngồi xuống ăn chung đi!”
Lưu Lệ bị quan tâm như thế mà cảm thấy vô cùng kinh sợ, nhanh chóng lui về phía sau: “Không cần, không cần đâu, tôi vào phòng bếp ăn là được rồi”
Vừa nói, cô ta nhanh chóng lui vào phòng bếp.
Sau khi ăn điểm tâm xong, bởi vì Lục Bảo bị trẹo chân, bởi vậy Lục Vũ Khải và Mạc Hân Hy đành phải bất đắc dĩ xin nghỉ ba ngày cho cậu bé.
Sau khi mấy bé Bảo còn lại đi học, Mạc Hân Hy và Lục Vũ Khải cũng đi làm.
Mẹ Lục và Lưu Lệ đi đến siêu thị cùng chợ bán thức ăn ở gần đó.
Trong nhà liền chỉ còn lại Bé Mập và Vương Niệm Đơn.
Bé Mập không cần đi học có chút nhàm chán, liền cùng Vương Niệm Đơn ngồi ở cuối hành lang lầu hai trước công viên trò chơi ở cửa sổ, đỡ lấy cái bàn nhỏ.
Hai nhóc đem các loại lá cây mà mấy ngày nay thu được ra, sau đó lấy bút vẽ ra cùng các loại giấy vẽ bảy mày, bắt đầu vẽ tranh phong cảnh.
“Anh Vũ Bách, anh nói xem bây giờ mẹ em đang làm gì? Có nhớ em hay không?”
Vương Niệm Đơn vừa xử lý lá cây, vừa lo lắng hỏi.
Lục Vũ Bách cầm lấy một chiếc lá cây ngân hạnh lá màu trắng cứng rắn đặt ở trên giấy, xua tay một chút: “Chắc chắn bà ấy sẽ nhớ em, em Niệm Đơn, em đừng lo lắng, nếu như qua mấy ngày mẹ em không tới đón em, anh sẽ năn nỉ bố đưa em qua, có được hay không?”
Vương Niệm Đơn nghe cậu bé nói, cao hứng thả bút vẽ trên tay xuống, đưa tay ôm lấy Lục Vũ Bách, sau đó hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé hô: “Anh Vũ Bách, anh thật tốt!”
Trẻ con năm sáu tuổi, tình cảm rất ngây thơ, bọn trẻ sẽ dùng phương pháp biểu đạt trực tiếp nhất để cảm ơn.