Chương 1495
“A…!”
Tôn Mỹ Dao đau đớn kêu lên.
Lục Tấn Khang nhướng mày, một tia sốt ruột xẹt qua đôi mắt đen như mực của cậu: “Tôi còn chưa dùng sức! Cô đã đau đớn thành như vậy rồi? Nếu như tôi dùng lực đâm xuyên qua bàn tay cô, vậy thì cô không phải là bị đau tới chết rồi sao!”
“Đúng rồi, nếu như cô không nói, chúng ta hôm nay có thể mô phỏng tình tiết trong phim truyền hình, những cực hình trong đó thử nghiệm trên người cô một lực, Tôn Mỹ Dao, chúng ta đánh cược đi, xem cô có thể qua được ải thứ mấy?”
Trong khi nói, cậu nắm lấy con dao găm băng tay phải và bắt đầu dùng lực.
“Tôi nói, tôi nói, đừng giết tôi, đừng giết tôi!”
Tôn Mỹ Dao mười hai tuổi, làm sao có thể gặp qua tình thế như vậy, toàn bộ khuôn mặt đều trở nên méo mó vì sợ hãi và đau đớn.
“Nói!”Lục Tấn Khang đứng lên trịch thượng nhìn con bé, toàn thân có một loại lồng khí của thần chết khiến cho người ta nghẹt thở.
Tôn Mỹ Dao giọng run run: “Là, là chú của tôi. Chú tôi đã sai khiến tôi làm tất cả những việc này. Không liên quan gì đến tôi!”
“Một tuần trước, chú của tôi đưa một ông chủ lớn tên là anh Hổ đến homestay của chúng tôi để ăn tối. Khi anh Hổ rời đi, hắn nhìn thấy Bảo Châu. Tôi tình cờ nghe hắn nói với chú tôi rằng hắn rất thích Bảo Châu. Chỉ cần chú có thể giúp hắn hoàn thành chuyện này, hắn sẽ đầu tư cho chú. Tiền không phải là vấn đề”
“Sau đó, chú tôi đã tìm tới tôi, nói rằng nếu tôi giúp chú ấy lừa Bảo Châu tới quán karaoke Vua Ca Hát ở thị trấn, chú ấy sẽ cho tôi 1 triệu rưỡi làm thù lao.”
“Tôi, tôi, hôm đó, bố tôi bị chú dẫn đi uống rượu. Sau đó, tôi đưa Bảo Châu tới thị trấn. Lừa con bé nói rằng bố say rượu trong quán karaoke Vua Ca Hát. Nếu mẹ biết chuyện sẽ rất tức giận. Bảo con bé giúp mình mau chóng đưa bố đi về nhà.
Bảo Châu có phần do dự, con bé không dám đi vào. Chú tôi bước ra và nói với con bé rằng bố tôi đã ngã và bị thương trong đó. Nhất định phải mau chóng đưa tới bệnh viện, bảo chúng tôi mau chóng đi vào.”
“Sau khi chúng tôi vào, chú tôi và tôi đưa con bé vào phòng riêng đã thương lượng từ trước, sau đó khóa cửa lại.
Sau đó, hai chúng tôi lặng lẽ chuồn đi”
Vừa dứt lời, Lục Tấn Khang đã đá con bé một phát vào tường.
Sau đó, với đôi mắt đỏ như máu, như một con thú điên, cậu lao tới rút con dao găm trên mu bàn tay con bé ra, và đâm vào xương quai xanh của con bé.
Tôn Mỹ Dao thống khổ thốt ra kêu thảm thiết chói tai.
Khi Lục Tấn Khang rút con dao găm của mình ra và định đâm nhát thứ hai vào, liền bị những người anh em phía sau chặn lại.
“Ngũ Bảo, bình tĩnh đi, em đã hứa với anh cả sẽ không kích động mà”Lục Minh Húc chưa từng nhìn thấy Ngũ Bảo như vậy bao giờ, không khỏi sửng sốt.
“Đúng vậy, Ngũ Bảo, việc quan trọng bây giờ là phải tìm được Bảo Châu!“Lục Vũ Tuấn và những người khác vội vàng thuyết phục.
“Anh Hổ đang ở đâu?”Lục Tấn Khang nhìn chằm chằm Tôn Mỹ Dao đang năm trên mặt đất, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Tôn Mỹ Dao lúc này đã rất đau đớn, con bé thậm chí không còn sức để kêu lên.