Chương 1632
“Trời ơi, Tô Hoàng Sương, mau đưa em gái cậu đi đi.
Chúng ta không gặp nhau mấy năm rồi, không thù không oán gì, cậu muốn lợi dụng em gái của mình để trả thù tôi hay sao?”
Cậu liếc nhìn Tô Hoàng Sương với vẻ cầu cứu.
Mặt Tô Hoàng Sương tối sầm, lấy tay che mặt. Nếu có thể, anh ta sẵn sàng cắt đứt quan hệ anh em ruột thịt với Tô Thu Nga.
Không còn cách nào khác, anh ta đành bước tới, dùng lực kéo tay Tô Thu Nga, kéo cô ta qua một bên: “Tô Thu Nga, em mau buông tay ra, nhà họ Tô bị em làm cho mất mặt rồi”
Tô Thi Ngư dường như không phát hiện ra nh trai mình đang tức giận, quay đầu, lại chạy nhanh đến bên cạnh Lục Vũ Lý.
Lục Vũ Lý lần này đã thông minh hơn, xoay người chuẩn bị chạy.
Thế nhưng, cậu không ngờ răng Bạch Ức Chi, cô ấy giậu đổ bìm leo, đột nhiên ôm cổ cậu, kích động gọi Tô Thu Nga: “Thu Nga à, nhanh lên, chị giúp em bắt được cậu ấy rồi”
Lục Vũ Lý như muốn tức điên lên, cậu cũng bất chấp hất tay Bạch Ức Chi ra và đẩy cô ấy sang một bên.
Cậu từ nhỏ đã luyện võ, sức cánh tay mạnh hơn người thường, lúc này tức giận nên gần như dùng hết sức lực, một cô gái như Bạch Ức Chỉ làm sao có thể chịu được sức đẩy của cậu. Cả người cô ấy chúi đầu xuống và ngã ngửa ra sau.
Lục Vũ Lý sửng sốt, vội vàng đưa tay ra kéo cô ấy lên.
Một lực đã kéo Bạch Ức Chi vào trong vòng tay của mình, nhưng thật tình cờ là chân của cậu ấy không hiểu sao lại bị trượt, sau đó ôm Bạch Ức Chỉ hai người ngã ra đất như thế.
Bạch Ức Chi nằm ở trên, cậu nằm ở bên dưới, nhưng đây không phải là trọng điểm.
Mấu chốt ở chỗ, trong cơn hỗn loạn này, lúc ngã xuống, môi của Bạch Ức Chi vừa hay chạm vào môi của Lục Vũ Lý.
Cậu cảm nhận được mùi bỏng ngô ngọt ngào vẫn còn đọng lại trên đôi môi mềm mại của cô ấy.
Mấy người xung quanh đang hóng chuyện đều há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn thấy tư thế trên mặt đất của hai người bọn họ.
Tô Thu Nga lập tức hét lên.
Sau khi Bạch Ức Chỉ lấy lại tinh thần, cô ấy đỏ mặt và đứng dậy khỏi Lục Vũ Lý.
Lục Vũ Tuấn và Lục Vũ Tuệ chạy đến và đỡ Lục Vũ Lý đứng dậy.
“Anh hai, anh thế nào rồi? Anh không bị thương chứ?”Lục Vũ Tuấn quan tâm hỏi.
Lục Vũ Lý đẩy hai người ra, đưa tay xoa xoa bờ mông đau nhức, nhìn Bạch Ức Chi chằm chằm: “Xin lỗi cậu”
Bạch Ức Chỉ liếc cậu một cái rồi định đưa tay ra cho một cái tát, nhưng Lục Vũ Lý đã chuẩn bị từ lâu, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô ấy: “Bạch Ức Chi, cậu điên rồi sao? Nếu không phải cậu kéo tôi trước, sao có thể có chuyện như vậy chứ? Vừa rồi tôi nằm dưới suýt nữa bị gãy cả lưng vì đỡ cậu. Cậu còn muốn đánh tôi à?”
Bạch Ức Chỉ mắt lúc này đã đỏ hoe, nhìn chăm chằm Lục Vũ Lý: “Lục Vũ Lý, đó là nụ hôn đầu của tôi.’’
Lục Vũ Lý sửng sốt một chút, không hiểu sao có chút vui mừng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Một chút cử động trên mặt cũng không thoát khỏi ánh mắt của Bạch Ức Chỉ, cổ tay bị đối phương nắm lấy, Bạch Ức Chỉ trực tiếp giơ chân lên trên người Lục Vũ Lý đá một cái rất mạnh.
“Lục Vũ Lý, tên khốn, cậu còn cười!”Bạch Ức Chi sắp phát điên.
Lục Vũ Lý không có chuẩn bị, bị cô ấy đá cho một cái, đau lòng cười, buông cổ tay của cô ấy ra, lui về phía sau một bước, ôm đầu gối.