Chương 1341
Cọng rơm cuối cùng – Lục Khải Vũ, đã đập nát tất cả tự tin và tôn nghiêm của Mộ Dung Lãnh Nhu.
“Anh, anh nói gì? Người kia là Lục Khải Dã ư?” Mộ Dung Lãnh Nhu ngạc nhiên, trừng lớn hai mắt.
Lục Khải Dã là hạng người gì, gần như toàn bộ Hà thành đều biết, một tên đào hoa có tiếng, nhiệt tình với mọi phụ nữ nhưng chưa từng thật lòng với ai.
“Ha ha, ha ha! Lục Khải Dã ơi là Lục Khải Dã. Không ngờ người mà Mộ Dung Lãnh Nhu tôi luôn nhớ thương, luôn chờ đợi lại là Lục Khải Dã”
Mộ Dung Lãnh Nhu chợt ngửa đầu lên trời cười ha hả, vẻ mặt dữ tợn.
Mộ Dung Lãnh Nam đau lòng khoát tay nói: “Mang đi!”
Cứ thế, Mộ Dung Lãnh Nhu bị người nhà họ Mộ dẫn đi.
Bọn Thạch Thiên Bằng đã bị Long Uy khống chế, chỉ đợi quyết định cuối cùng của Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ chỉ vào Hàn Tá rồi hỏi Mộ Dung Lãnh Nam: “Người này sao giờ?”
Hàn Tá tự biết đuối lý nên cúi đầu im lặng, cũng chẳng dám thanh minh cho bản thân.
Nếu vừa rồi bọn Lục Khải Vũ cố ý vào trễ một phút thì giờ đây, anh ta đã thành một cái xác lạnh lẽo.
Mộ Dung Lãnh Nam nhìn anh ta, phất tay nói: “Lần này biểu hiện của anh ta khá tốt, nếu không phải do anh ta nói khích, chọc giận Lãnh Nhu thì chúng ta cũng khó biết được sự thật năm đó. Coi như anh ta lấy công chuộc tội, thả đi đi!”
Nghe thế, Hàn Tá như không tin vào tai mình, anh ta ngạc nhiên ngẩng đầu: “Anh, các anh đồng ý thả tôi đi ư?”
“Đi đi, trở về thì sống cho tốt. Anh nói rất đúng, cuộc sống nơi nông thôn càng đơn giản càng thanh thản, hi vọng anh trân trọng nó!” Rốt cuộc chân tướng cái chết của Mộ Dung Lãnh Nguyệt đã sáng tỏ nhưng chính nó đã “đánh gục” tất cả người nhà họ Mộ.
Mộ Dung Lãnh Nam khó chịu trong lòng!
Sau khi trở về, anh ta tức đến nỗi luôn nằm trên giường không dậy nổi, cơ thể có vẻ càng yếu ớt hơn trước.
Lục Khải Vũ mời bác sĩ thăm khám, điều trị cơ thể cho anh ta.
Sau khi Phó Sâm tỉnh lại, Lục Khải Vũ cũng không tiếp tục che giấu mà lấy máy ghi âm gắn trên người Hàn Tá giao cho anh ta.
Kể từ khi Phó Sâm nghe xong thì thức trắng một đêm, rạng sáng hôm sau đã ngồi máy bay đi châu Âu, nói là muốn đi thăm mộ Mộ Dung Lãnh Nguyệt.
Lục Khải Vũ, Bạch Vĩ Hạo cùng Lạc Chính Hoa tiễn anh ta ra sân bay.
“Người anh em nghĩ thoáng chút đi. Chuyện đã qua thì cứ để nó qua, dù sao cậu cũng là con trai độc đỉnh nhà họ Phó, là hi vọng của bác trai bác gái!” Lạc Chính Hoa vỗ vai anh ta.
Phó Sâm gượng cười: “Đừng lo lắng, năm đó tôi có thể sống sót thì đả kích này hoàn toàn chẳng là gì đối với tôi!”
Nói xong, anh ta vẫy tay tạm biệt bạn học cũ rồi lên máy bay.
Ngồi trên máy bay, anh ta bắt đầu suy nghĩ, từng chuyện cũ lướt qua trong đầu.
Lạc Chính Hoa nói rất đúng, có lẽ anh ta nên buông tay thật rồi.
Anh ta nhắm mắt muốn nghỉ ngơi thì chợt có người đẩy nhẹ bả vai: “Anh ơi, làm phiền nhường một chút! Chỗ của tôi ở bên trong!”
Giọng nói dễ nghe tựa như tiếng chuông gió trước cửa sổ.
Anh ta chợt mở mắt liền trông thấy một cô gái mặc áo khoác đỏ rực, buộc tóc đuôi ngựa, cặp mắt linh động như vì sao trong màn đêm.
Người con gái kia đang nhìn anh với vẻ thắc mắc.
Anh ta nhanh chóng đứng dậy, nhường chỗ để cô gái ngồi xuống.