Chương 1182
“Anh cả nói anh không vào nhà cùng với chúng em, chính là ăn vụng đùi gà chiên ở bên ngoài! Có phải anh đã ăn xong đùi gà rồi đúng không, anh hai, anh quá ích kỷ rồi đó! Về sau em sẽ không để ý đến anh nữa!”
Vũ Tuệ không ăn được đùi gà chiên, hết sức tức giận, chỉ trích Lục Vũ Lý.
Lục Vũ Lý cau mày, có chút uất ức thanh minh cho bản thân: “Em Vũ Tuệ, nhị ca răng cửa của anh bị rụng mất rồi, làm sao có thể lén ăn đùi gà được. Em nghe ai nói vậy?”
Đúng vậy, sau bữa cơm trưa hôm nay, bạn nhỏ Lục Vũ Lý đột nhiên phát hiện một chiếc răng cửa của mình hơi lung lay, mấy ngày trước Vũ Tuấn cũng đã nói, hẳn là cậu bé bắt đầu thay răng.
Điều này khiến cho bạn nhỏ Lục Vũ Lý vẫn luôn rất coi trọng ngoại hình của mình trong lúc nhất thời rất khó tiếp nhận. Nếu như không có răng cửa, không phải là cậu nhóc cũng sẽ giống như Bạch Ức Chỉ, biến thành một người quái dị sao?
Hu hu hu, làm sao cậu bé có thể đi học, làm sao có thể đối mặt với Bạch Ức Chi.
Vũ Tuệ ngẩng cái đầu nhỏ nhìn chằm chằm vào miệng của cậu bé, rất hiếu kỳ nói: “Anh hai, anh cũng bắt đầu thay răng sao?”
Lục Vũ Lý vội vàng che miệng của mình lại, quay người liền đi vào cửa nhà.
“Tam Bảo, Tam Bảo, em ở đâu?”
Mới vừa vào cửa cậu bé liền lớn tiếng la lên.
Lục Vũ Tuấn từ lầu hai lộ ra một cái đầu nhỏ: “Anh hai, sao vậy”
Lục Vũ Lý chạy nhanh lên lầu hai, sau đó giữ chặt Lục Vũ Tuấn: “Đi, đi vào nhà rồi nói”
Mạc Hân Hy cảm thấy cậu bé có chút kỳ quái hỏi Lục Minh Húc: “Nhị Bảo sao vậy? Thần bí như vậy, có phải là gặp rắc rối ở trường học không?
Lục Minh Húc không nói gì, mà dùng ngón tay chỉ ra cửa: “Mẹ, mẹ thấy chưa, Tiểu Lục béo vừa mới nghe được có đùi gà, bước chân kia mạnh mẽ như thế nào, quả thực giống như con thỏ nhỏ bị người ta đuổi.
Chân của cậu nhóc đã sớm khỏe hơn rồi”
Lúc này, Tiểu Lục béo mới vừa vào cửa, vừa vặn nghe được lời của anh trai.
Thế là, cậu bé vội vàng nhíu khuôn mặt nhỏ lại, đỡ tủ giày: “Ai ui, chân của con đột nhiên đau. Mẹ ơi, ôm một cái, con cảm thấy chắc chắn con đã bị thương đến xương cốt rồi.”
Bé Mập lại bắt đầu nũng nịu!
Chỉ là, tiếng nói của cậu bé vừa dứt, sau lưng liền truyền đến giọng nói vô tình của Lục Vũ Khải.
“Lục Bảo, một nam tử hán đừng giống như bé gái như vậy, đứng vững cho bố, đừng giả bộ”
Sau lưng Tiểu Lục béo, không chỉ là người bố vô tình uy nghiêm Lục Vũ Khải của cậu bé, còn có tiếng cười trên nỗi đau của người khác của Lý Duy Lộc và Tô Cẩm.
Vũ Tuệ ở bên cạnh Lục Vũ Bách quay đầu nhìn thấy Tô Cẩm, cao hứng nhào tới: “Dì Tô Cẩm, dì đã về. Vũ Tuệ rất nhớ dì đó!”
Tô Cẩm đưa tay ôm lấy Vũ Tuệ: “Dì cũng rất nhớ cháu!”
“Vậy dì có mang đồ ăn ngon cho cháu không?”
Cô bé ăn hàng rất thật thà, trong ba câu nói phải có một câu nhắc đến đồ ăn.
Nhưng, Tô Cẩm còn chưa trả ô bé ăn hàng đã phát hiện ra chiếc nhãn kim cương lấp lánh trên tay của cô ấy.
“Oa! Dì Tô Cẩm, chiếc nhẫn của dì thật xinh đẹp, có thể cho cháu mượn, đeo một lát được không?”
Tô Cẩm nhìn Lý Duy Lộc một chút, mỉm cười không nói lời nào.
Lý Duy Lộc nhanh chóng đến ôm lấy Vũ Tuệ: “Vũ Tuệ, cái nhãn kia là chú đưa cho dì Tô Cẩm, nếu như cháu thích, hôm nào chú lại đưa cháu đi mua một cái, có được không?”
Vũ Tuệ nghiêng cái đầu nhỏ: “Chú, tại sao chú lại đưa cho dì Tô Cẩm một chiếc nhẫn kim cương lớn v: Lục Minh Húc liếc cô bé một cái: “Thực ngốc, em không xem tỉ vi sao? Tặng nhãn kim cương lớn bình thường chính là do người đàn ông cầu hôn với người phụ nữ. Nói cách khác, chú Duy Lộc đã cầu hôn dì Tô Cẩm”
“Có đúng hay không vậy? Chú Duy Lộc?”