Mục lục
Truyện: Một thai chín tiểu bảo tổng tài anh thật độc ác – Mạc Hân Hy – Lục Khải Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 980

 

Cô bất chấp đeo giày cho cậu, trực tiếp ôm cậu vào trong lòng, cảm động nói: “Đừng sợ, bọn họ không nhận cháu, dì nhận cháu. Cháu làm con nuôi dì.

 

Giọng điệu của cô kiên định, tình cảm chân thành.

 

Mạc Vũ Lý bị cô đột nhiên ôm vào lòng, sửng sốt một chút.

 

Bởi vì vừa nãy ở cổng trường nên trên người cô có mùi bụi đất nhàn nhạt.

 

Nhưng, Mạc Vũ Lý bị bệnh sạch sẽ nhẹ một chút cũng không cảm thấy khó ngửi, một chút cũng không ghét bỏ.

 

Ở trong lòng Mạc Hân Hy, cậu cảm nhận được sự an toàn, ấm áp trước đây chưa từng có.

 

Đến cả mẹ ruột Mạc Tình của cậu cũng chưa từng cho cậu cảm giác như vậy.

 

Cái ôm này, rất giống cái ôm của mẹ.

 

Không biết vì sao, nước mắt của mạc Vũ Lý đột nhiên trào ra.

 

“Cảm ơn dì. Có câu này của dì, cháu rất vui”

 

Lần đầu tiên trong đời, cậu chủ động giơ tay ra ôm lấy đối phương.

 

Người dì này, nếu là mẹ ruột của cậu thì thật tốt!

 

Trong lòng cậu đột nhiên rất ghen ty và ngưỡng mộ với anh em Minh Húc.

 

Trong cơn gió mát lạnh của mùa thu, dưới ánh đèn mờ nhạt, Mạc.

 

Hân Hy cứ ôm Mạc Vũ Lý như thế, người không biết còn nghĩ rằng bọn họ thực sự là mẹ con!

 

Sau đó, hình ảnh ấm áp này vẫn duy trì hai phút.

 

Cách đó không xa truyền đến một tiếng hét non nớt.

 

“Họ Mạc quê mùa kia, cậu không cần mặt mũi nữa rồi à, vậy mà để mẹ tôi ôm cậu”

 

Mạc Hân Hy và Mạc Vũ Lý cùng lúc ngẩng mặt lên, nhìn về phía phát ra âm thanh thì nhìn thấy giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn nhà họ Lục, đem theo tám đứa con của anh khí thế hùng hổ, chậm rãi đi về phía của họ.

 

Lục Vũ Bách trực tiếp đi đến kéo Mạc Vũ Lý trong lòng Mạc Hân Hy ra.

 

“Họ Mạc quê mùa kia, làm cái gì đây, đây là mẹ của cậu sao? Cậu dựa vào cái gì mà ôm không nỡ buông tay chứ”

 

Mẹ của cậu, bình thường muốn ôm một cái, bố đều sẽ ngăn lại, cái thăng nhóc như Mạc Vũ Lý dựa vào cái gì mà ôm mẹ cậu không buông chứ.

 

Chỉ là, sau khi Lục Vũ Bách kéo Mạc Vũ Lý ra, dựa vào ánh đèn cậu nhanh chóng phát hiện ra manh mối: “Cậu, cậu, nốt ruồi đen trên mũi cậu đâu?”

 

Mạc Hân Hy kéo Mạc Vũ Lý ra sau lưng bảo vệ cậu, sau đó nhìn thằng nhóc mập: “Lục Bảo, từ lúc nào mà con trở nên không lễ phép như vậy?”

 

Nhìn thấy hành động bảo vệ Mạc Vũ Lý của cô, không chỉ có Lục Vũ Bách đứng gần nhất mà bảy đứa trẻ khác ở sau cậu cũng sửng sốt.

 

Lục Minh Húc và Lục Tấn Khang nhìn nhau.

 

Mặt Lục Minh Húc nghỉ ngờ: “Chuyện gì thế này, sao mẹ lại bảo vệ thằng nhóc họ Mạc quê mùa này?”

 

Lục Tấn Khang hơi nhíu mày: “Anh cả, anh không phát hiện ra sao, quần áo của mẹ hôm nay rất kỳ lạ”

 

Lúc này Mạc Hân Hy mặc trên người quần áo và trang sức của người trung niên.

 

Lục Vũ Tuấn cũng có chút không hiểu: “Mẹ quen bạn học Mạc Vũ Lý lúc nào vậy. Nhìn bọn họ hình như quan hệ rất tốt!”

 

Ba đứa bé gái mặc kệ luôn, trực tiếp chạy đến, bổ nhào vào lòng Mạc Hân Hy.

 

Vũ Tuệ nhìn xiên nướng đã bị ăn hết ở trên bàn một cái, bĩu môi, giọng nói có chút tủi thân: “Mẹ, sao mẹ lại lén lút trốn ra ngoài ăn đồ ăn ngon, không đưa chúng con đi?”

 

Mộc Lam kéo tay của cô, nhìn Mạc Vũ Lý sau lưng cô không hiểu hỏi: “Mẹ, mẹ quen bạn học Mạc Vũ Lý lúc nào vậy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK