Mục lục
Truyện: Một thai chín tiểu bảo tổng tài anh thật độc ác – Mạc Hân Hy – Lục Khải Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 542: Gặp lại gia đình

Đôi mắt nhỏ của cậu bé nhìn chäm chảm tô hoành thánh trước mặt anh trai. Long Thiên vừa nhìn liền nhìn ra được trong đầu cậu bé nghĩ gì liền đẩy cái bát qua: “Em thích ăn thì ăn đi! Có điều tối nay sau khi tan học anh sẽ đến khu nhà chạy bộ với em”

Long Bách vui vẻ kéo tô hoành thánh đến trước mặt mình, vẫn chưa mở ra ăn đột nhiên nghe thấy Long Thiên nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhản liền lập tức nhăn lại: “Anh, trời nóng như vậy có thể không chạy được không?”

“Vậy thì em đừng ăn nữa!” Long Thiên nói xong liền kéo tô hoành thánh lại.

Long Bách nhanh chóng giữ lại: “Được được, không phải chỉ là chạy bộ thôi sao? Em chạy là được chứ gì?”

Hai cậu bé ăn xong bữa sáng liền thu dọn đồ đạc, đeo cặp rồi mở cửa chuẩn bị đi học. Hai cậu bé vừa mở cửa liền nhìn thấy gia đình nhà đối diện đang đứng trước cửa thang máy, thang máy đã đến rồi nhưng vẫn không đi, không biết đang đợi cái gì!

“Long Bách, Long Thiên, hai cậu cuối cùng cũng đến rồi, chúng ta cùng nhau đi học được.

không?” Mạc Minh Húc nhiệt tình chạy đến kéo tay bọn họ.

Long Thiên liếc nhìn Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy: “Nhiều người như vậy, thang máy sẽ quá tải đấy!”

Lục Khải Vũ nhìn cậu bé có tính cách lạnh lùng giống hệt mình rồi nói: “Các cậu đều là trẻ con, thang máy sẽ không quá tải đâu.”

Long Thiên không nói gì thêm, gương mặt lãnh đạm trực tiếp đi vào thang máy.

Mạc Vũ Tuệ cau mày nói: “Sao anh lại bất lịch sự như vậy! Bọn em có ý tốt muốn đợi các anh đi học cùng mà anh có thái độ gì vậy chứ!”

Mạc Hân Hy vội vàng bịt miệng Mạc Vũ Tuệ lại rồi xin lỗi Long Thiên: “Long Thiên cậu đừng giận, con bé còn nhỏ, nói chuyện không biết suy nghĩ gì cả”

Mạc Vũ Tuệ ngẩng đầu lên nhìn mẹ của mình một cách kì quái rồi phát ra tiếng “ưm ưm” biểu thị sự bất mãn của mình Mạc Minh Húc kéo Long Bách cùng đi vào trong thang máy rồi trừng mắt nhìn Mạc Vũ Tuệ.

Mạc Vũ Tuệ liền cúi đầu không nói gì nữa.

Mạc Hân Hy lúc này mới thả cô bé ra, cô cùng với Lục Khải Vũ dắt Tư Nhã và Mộc Lam vào trong thang máy.

Mạc Vũ Tuệ trong lòng không vui trừng mắt nhìn Long Thiên và Long Bách, sau đó liền nhìn Mạc Minh Húc rồi nhỏ giọng nói: “Anh, em nghe lời anh, † mũi cho anh, anh phải giữ lời đất Mạc Minh Húc gật đầu: “Vũ Tuệ, em yên tâm, việc anh đồng ý với em nhất định anh sẽ giúp em”

Mạc Hân Hy cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ: “Hai đứa con lại muốn bày trò gì nữa?”

“Hứ” Mạc Vũ Tuệ có chút không vui, bĩu môi quay mặt sang một bên mặc kệ Mạc Hân Hy.

Mạc Minh Húc ngẩng đầu lên, bộ dạng nghiêm túc giải thích: “Không có gì đâu mẹ, Vũ Tuệ chỉ muốn con dạy thêm cho em ấy, học hành chăm chỉ hơn thôi!”

Long Thiên liếc nhìn Mạc Minh Húc, học hành? Người này quả thật nói dối không chớp mắt! Ánh mắt vừa rồi của cậu ta với Vũ Tuệ rõ ràng là đang làm chuyện xấu.

Mạc Hân Hy nhướng mày muốn trực tiếp vạch trần lời nói dối của con trai, nhưng nghĩ rằng Long Thiên và Long Bách vẫn còn ở đó nên cô lại nhịn xuống.

Thang máy nhanh chóng lên đến lầu 1, bọn họ vừa đi ra khỏi tòa nhà, Lư Tử Tín ở đẳng xa đã chạy tới: “Long Thiên, Long Bách, sao bây giờ hai cậu mới xuống, tớ đã đợi hai cậu mười mấy phút rồi”

Lư Tử Tín vừa chạy được vài bước liền đột nhiên nhìn thấy gia đình Mạc Hân Hy ở sau lưng Long Thiên và Long Bách, cả người cậu bé lập tức sững sờ.

Bố, mẹ, em gái còn có Minh Húc cũng đều đến rồi, ánh mắt của Lư Tử Tín liền phủ một tầng mờ mịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK