Buổi trưa, Trần Thanh Xuyên vừa bước vào phòng bao của Đại Minh Thánh Thiện, đã nhìn thấy Phùng Ngọc Bảo.
Phùng Ngọc Bảo còn tới sớm hơn cả anh, sau khi anh ta đi tới đây thì chụp đủ kiểu ảnh, mỗi ký hiệu và đồ xa xỉ đều chụp lại một lượt, không vì lý do nào khác, mà chỉ đơn giản là vì đây là lần đầu tiên anh ta tới những nơi như này. Sau khi ăn xong sẽ đăng lên vòng bạn bè để tiện khoe khoang, dù gì nơi này cũng là khách sạn xa hoa nhất.
Nhưng sau khi Trần Thanh Xuyên xuất hiện, anh ta lại ngồi xuống ghế như thể anh ta chưa làm gì cả.
“Tôi đã tới nơi này rất nhiều lần rồi, thật ra cũng rất nhạt nhẽo, cậu hiểu không? Nơi này chẳng hề có phong cách, nhất là phương diện trang trí, thật sự quá xa hoa, vừa bước vào đã có hơi thở giàu sang rất nồng nặc ập vào mặt, chẳng hề khiêm tốn chút nào.”
“Cậu phải biết, người ở tầng lớp như chúng tôi không theo đuổi những thứ xa hoa, mà là nội hàm, cậu hiểu chứ? Thôi bỏ đi, tôi có nói mấy thứ này với cậu, cậu cũng chẳng hiểu, nói tóm lại, tôi rất không thích nơi này. Lần này là do cậu mời tôi tới, nếu đổi thành người khác, tôi sẽ không bao giờ đến đây…”
Anh ta nổ đến mức ngay cả bản thân anh ta cũng không dám tin, nhưng nghe có vẻ y như thật vậy, trình độ nổ của anh ta đã đạt tới cảnh giới cao nhất rồi.
Trần Thanh Xuyên ngồi bên cạnh phụ họa mấy câu, rồi tiếp tục bàn về vấn đề công trình.
“Dù sao thì cậu chỉ cần biết chuyện này là được, nếu cậu hợp tác với tôi thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nên cậu cứ yên tâm.”
Phùng Ngọc Bảo vỗ ngực cam đoan, sự tự tin đã đạt đến mức độ cực hạn rồi.
Trần Thanh Xuyên vẫn tươi cười, lặng lẽ lắng nghe anh ta khoác lác, để xem anh ta nổ đến chừng nào.
Quả nhiên anh ta chưa nổ được mấy phút, đã sắp tịt ngòi rồi, bởi vì Phùng Ngọc Đông đã tới.
Sau khi Phùng Ngọc Đông nhận được thông báo của Ngô Thiến Thiến thì trong lòng tràn đầy thấp thỏm, không biết tổng giám đốc tìm mình để làm gì.
Sau khi đi tới trước cửa phòng bao, anh ta hít sâu một hơi, mặc kệ tổng giám đốc tìm anh ta để làm gì, anh ta cứ đi vào trong gặp mặt là biết ngay thôi.
Nhưng vừa bước vào phòng bao, anh ta đã nhìn thấy em trai Phùng Ngọc Đông của mình đang ngồi khoác lác trên ghế chính.
Phùng Ngọc Đông sửng sốt, em trai ngồi ở đây còn là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là tại sao em trai cũng ở đây?
Nhưng bây giờ anh ta hoàn toàn không thể nghĩ được nhiều như vậy, bởi vì Trần Thanh Xuyên vẫn đang ngồi ở bên cạnh, nên anh ta vội vã đi tới chào hỏi.
“Sếp Trần, để cậu phải đợi lâu rồi, thật không phải phép, tôi nhận lỗi với cậu trước.”
Phùng Ngọc Đông khách sáo chào hỏi, thậm chí thái độ còn hơi nịnh bợ, khiến Phùng Ngọc Bảo ngồi bên cạnh trợn tròn mắt.
Anh ta không hiểu tại sao anh trai lại xuất hiện ở đây, cũng không hiểu sếp Trần trong miệng anh ta là như thế nào.
Một bên mua bán cát đá đáng để anh trai mình kính trọng đến thế ư? Phải biết rằng, anh trai anh ta là quản lý bộ phận kiểm tra chất lượng của tập đoàn Đại Minh.
Trong lòng Phùng Ngọc Bảo thắc mắc, vội hỏi Phùng Ngọc Đông: “Anh cả, anh là quản lý của tập đoàn Đại Minh, cần gì phải khách sáo với cậu ta như thế?”
Phùng Ngọc Đông tức muốn nổ phổi, tại sao đứa em gái ngốc nghếch này lai không có mắt nhìn như thế: “Anh là quản lý, nhưng người ta là tổng giám đốc tập đoàn.”
Vừa nghe thấy câu nói này, Phùng Ngọc Bảo nhất thời sợ hết hồn.
Trần Thanh Xuyên là tổng giám đốc tập đoàn, vậy chẳng phải những lời anh ta đã nói với Trần Thanh Xuyên lúc trước là tự vạch trần điểm yếu của mình hay sao?
Nghĩ đến đây, Phùng Ngọc Bảo nhất thời sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy, thậm chí còn ngồi không vững.
Phùng Ngọc Đông đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của em trai mình, thì trong lòng biết rõ tám mươi phần trăm là chuyện xấu rồi.
Quả nhiên, một giây sau, Trần Thanh Xuyên đè anh ta ngồi xuống ghế, kể lại những chuyện mà Phùng Ngọc Bảo đã nói trước đó.
Sau khi biết Trần Thanh Xuyên đã biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, Phùng Ngọc Đông không khỏi run rẩy.
Anh ta đã tham ô, nhận hối lộ, nếu bị cảnh sát bắt được, chắc chắn hình phạt sẽ rất nặng.
“Sếp Trần, sếp Trần tôi…”
Phùng Ngọc Đông đang nói dở thì Phùng Ngọc Bảo ở bên cạnh đã yếu ớt nói: “Lúc trước tôi chỉ nói mò mà thôi, những lời tôi nói đều là giả.”
Trần Thanh Xuyên vui vẻ nói: “Anh có thể không thừa nhận lời anh nói, nhưng tôi đã nắm rất rõ toàn bộ chứng cứ rồi.”
Dứt lời, Trần Thanh Xuyên lấy tài liệu ra, ném thẳng xuống bàn trước mặt Phùng Ngọc Đông: “Em trai anh không hiểu, nhưng chắc chắn anh thì có, do đó anh cứ từ từ mà đọc, khi nào đọc xong rồi thì nói cho tôi biết, có lẽ hai anh em anh sẽ bị phán mấy năm tù.”
Nói xong, Trần Thanh Xuyên ngồi xuống vị trí của mình, nhàn nhã uống trà.
Phùng Ngọc Đông cầm tài liệu lên đọc, trái tim đã hoàn toàn nguội lạnh.
Không ngờ Trần Thanh Xuyên vừa mới nhậm chức đã điều tra rõ mọi chuyện anh ta từng làm.
Anh ta vốn vẫn còn hy vọng có thể lấp liếm, chọn mấy chuyện không ảnh hưởng đại cục để nói ra, như vậy sẽ bị xử phạt ít tiền hơn, nhưng bây giờ bằng chứng đã bày ra trước mắt, dù anh ta ngụy biện đến đâu đi chăng nữa cũng không giải quyết được gì, chỉ cần một cú điện thoại, anh ta sẽ ngồi tù.
“Sếp Trần, tôi sai rồi, tôi tình nguyện giao nộp toàn bộ hành vi phạm pháp cho công ty, đồng thời từ chức để tạ tội.”
Trần Thanh Xuyên cười chế giễu: “Chẳng lẽ đó không phải là chuyện anh nên làm ư? Anh tưởng anh làm xong mấy chuyện này thì có thể bù đắp lại những tổn thất mà công ty đã hứng chịu sao? Anh quá xem nhẹ sức phá hoại của anh rồi đó?”
Phùng Ngọc Đông càng hoảng loạn hơn, thật sự không biết phải làm thế nào mới đúng.
Phùng Ngọc Bảo ngồi bên cạnh càng sợ đến mức ngồi phịch xuống sàn, quỳ xuống cầu xin Trần Thanh Xuyên, hy vọng anh có thể bỏ qua cho hai anh em bọn họ.
“Được thôi, muốn tôi bỏ qua cho hai anh cũng không phải không được, nhưng phải dựa trên cơ sở các anh đã nói lúc trước, hơn nữa tôi còn muốn thêm một điều kiện.”
Trần Thanh Xuyên vừa dứt lời, hai anh em Phùng Ngọc Đông và Phùng Ngọc Bảo liền gật đầu lia lịa, chỉ cần không tống bọn họ vào tù, đừng nói là một điều kiện, cho dù là mười hay một trăm điều kiện bọn họ cũng đồng ý.
Tất nhiên, điều kiện của Trần Thanh Xuyên cũng không nhiều, mà chỉ có một…
“Hai anh hãy kéo người ở phía trên các anh xuống cho tôi, như vậy tôi mới có thể trừng trị một cách chân chính, hai anh đã hiểu chưa?”
Phùng Ngọc Bảo không hiểu, nhưng Phùng Ngọc Đông lại hiểu, hơn nữa bây giờ anh ta đã chợt vỡ lẽ.
Anh ta đã nói rồi mà, đường đường là tổng giám đốc, làm sao có thể đích thân xuống nước chỉ vì tìm ra một con tôm nhỏ như anh ta, hóa ra là do anh muốn bắt con cá lớn.
Nhưng đây cũng là chuyện tốt, chỉ cần ném con cá lớn ra thì con tôm nhỏ như anh ta có thể được bảo đảm.
Thế là một giây sau, anh ta trịnh trọng nói với Trần Thanh Xuyên: “Sếp Trần cứ yên tâm, nếu sếp Trần đang ám chỉ phó tổng giám đốc Lưu Trường Viễn thì tôi có đầy đủ chứng cứ, chắc chắn có thể kéo ông ta xuống.”
Trần Thanh Xuyên thích nói chuyện với người thông minh, để khỏi phải nhiều lời.
Sau đó, Phùng Ngọc Đông đã nói ra rất nhiều chuyện Lưu Trường Viễn tham ô nhận hối lộ, kể cả mấy chuyện nhỏ dùng người không khách quan.
Cuối cùng anh ta nói tiếp: “Tôi không chỉ nói suông như vậy, tôi còn nắm giữ rất nhiều chứng cứ.”
Phùng Ngọc Đông đề phòng một ngày nào đó bị Lưu Trường Viễn qua cầu rút ván, ai dè hôm nay còn có thể dùng làm bia đỡ đạn.
Nếu đã như thế, tất nhiên anh ta sẽ chẳng hề do dự mà bán đứng Lưu Trường Viễn, đến khi bọn họ rời khỏi Đại Minh Thánh Thiện, trong tay Trần Thanh Xuyên đã nắm giữ một phần chứng cứ của Lưu Trường Viễn, có thể đánh chết ông ta.