“Tại sao tối nay ông lại mời tôi đi uống rượu? Không phải là nghe nói tôi may mắn biết được sếp Triệu của tập đoàn Đại Minh, muốn tôi giới thiệu với ông để hai người quen biết, cho ông có thể hợp tác làm ăn với tập đoàn Đại Minh à? Được, bây giờ tôi sẽ giới thiệu cho ông biết.”
Ngô Thế Hùng đưa tay ra và lễ phép chào Triệu Hồng Vũ: “Đây là phó chủ tịch tập đoàn Đại Minh, cô Triệu Hồng Vũ!”
Sau khi nghe lời giới thiệu của Ngô Thế Hùng, cuối cùng Cố Đại Bằng cũng hiểu tại sao mình bị đánh, bởi vì vừa rồi ông ta đang thách đấu với tập đoàn Đại Minh!
Trận này đánh tốt lắm, trận này đánh tuyệt lắm, chỉ cần có thể thành lập hợp tác làm ăn với tập đoàn Đại Minh, đánh một trận thế này thì có tính là gì đâu, ông ta rất vui vẻ!
Nhưng Cố Đại Bằng rõ ràng là mừng sớm rồi, vì sau đó Ngô Thế Hùng đã giới thiệu Trần Thanh Xuyên với ông ta…
“Và người này là chủ tịch tập đoàn Đại Minh ở tỉnh này, cậu Trần Thanh Xuyên!”
Cố Đại Bằng sững sờ, hoàn toàn choáng váng, không hiểu sao một kẻ rác rưởi lại có thể trở thành chủ tịch, lại còn là chủ tịch tập đoàn Đại Minh ở tỉnh này. Tập đoàn Đại Minh đấy, giá trị thị trường hàng trăm tỷ chỉ tính riêng tỉnh này, tuyệt đối là một con quái vật khổng lồ. Mà người điều khiển khối tài sản kếch xù này trong mắt ông ta hóa ra lại là kẻ rác rưởi, Trần Thanh Xuyên…
Tất nhiên Ngô Thế Hùng không thể nói dối, vì vậy đây chắc chắn là thân phận thật của Trần Thanh Xuyên.
Khi nhận ra điều này, Cố Đại Bằng bị dọa cho đóng băng rồi, vì ông ta nhớ lại những gì Trần Thanh Xuyên đã nói với Tô Tuyết vào buổi sáng. Hiện tại ông ta rất lo lắng và không thể nhớ chính xác mình đã nói gì, nhưng ý nghĩa thì rất rõ ràng, ông ta muốn chơi thật vui vẻ với vợ của Trần Thanh Xuyên.
Nghĩ đến đây, Cố Đại Bằng sợ tới mức hai chân trở nên nhũn ra, đứng không nổi, trực tiếp quỳ rạp xuống, đầu thuận thế dập xuống đất.
“Sếp Trần, sếp Trần, tôi có mắt không tròng, tôi không nên nói không giữ lời mà lừa vợ của cậu, tôi lại càng không nên nhung nhớ sắc đẹp của vợ cậu, tôi cũng không nên thách thức với cậu đêm nay. Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, xin cậu hãy tha thứ cho tôi, tôi không dám nữa…”
Cố Đại Bằng than thở khóc lóc, biết thân phận của Trần Thanh Xuyên đã khiến ông ta sợ hãi như thế này rồi, mà Trần Thanh Xuyên vẫn chưa nói câu nào chỉnh đốn ông ta đâu!
Bên cạnh, khi Ngô Thế Hùng nghe thấy rằng Cố Đại Bằng còn muốn nhúng chàm vợ của Trần Thanh Xuyên thì ông ta lập tức lạnh mặt.
Vợ của một nhân vật lớn như vậy sao có thể để người khác có thể nhớ thương được? Đúng là tìm cái chết mà!
“Không cần phải nói nữa, đi với tôi, tôi sẽ cho ông thời gian dặn dò hậu sự.”
Ngô Thế Hùng kéo Cố Đại Bằng đi, khiến Cố Đại Bằng vốn đang than thở khóc lóc lại bị dọa đến mức không ai có thể kéo ông ta đi được.
“Sếp Trần, sếp Trần, cậu là người rộng lượng, tôi cầu xin cậu đó, tôi thực sự cầu xin cậu, cậu tạm tha cho tôi lần này đi…”
Về phần Cố Đại Bằng, hiện tại Trần Thanh Xuyên vẫn khá tò mò, vì anh muốn biết làm thế nào mà một người có thể một lòng làm được hai việc: phía trên thì mở miệng xin tha, bên dưới thì lặng lẽ đi tiểu, khá có năng lực!
“Được rồi, được rồi, tôi chẳng có hứng thú gì với việc giết ông và cả cái tập đoàn nhỏ nhoi tồi tàn đó của ông cả, ông xem mà làm đi!”
Nói xong, Trần Thanh Xuyên nói với Triệu Hồng Vũ và rời đi, mặc kệ Ngô Thế Hùng từ đầu đến cuối.
Mặc kệ thì mặc kệ thôi, theo ý kiến của Ngô Thế Hùng, nếu Trần Thanh Xuyên không chỉnh đốn Cố Đại Bằng là đã nể mặt ông ta lắm rồi.
Quan tâm đến ông ta ư? Ông ta biết rằng mình hoàn toàn chưa đạt đến trình độ đó, huống chi là càng không có tư cách đó!
Sau khi đá Cố Đại Bằng đang nằm liệt trên mặt đất, Ngô Thế Hùng nói với ông ta: “Sau này khi ra ngoài nhớ đem mắt, đừng làm kẻ mù cả ngày đi tìm cái chết nữa. Lần này là ông may mắn, sếp Trần không so đo với ông, nếu lần sau ông lại chọc phải… Ha ha, không cần sếp Trần ra tay, tôi đến tìm ông trước đấy.”
Ngô Thế Hùng cũng rời đi, Cố Đại Bằng dựa vào bàn và miễn cưỡng đứng dậy, ngồi trên ghế mà run lẩy bẩy.
Đã nhiều năm rồi ông ta chưa từng sợ hãi, ông ta cảm thấy có được tài sản hơn một trăm triệu cũng đủ xử lý bất kỳ chuyện gì, cho nên không cần sợ hãi chuyện gì cả. Nhưng đêm nay ông ta mới phát hiện mình đã sai, rất sai. Trước mặt một kẻ trâu bò thực sự, ông ta còn không dám mở miệng hít thở.
Ngô Thế Hùng có thể giết ông ta bất cứ lúc nào, mà ông ta thậm chí không thể phản kháng. Còn Trần Thanh Xuyên thì hoàn toàn là một kẻ tai to mặt lớn khá mơ hồ, không cần nói một lời cũng khiến Ngô Thế Hùng cam tâm tình nguyện cúi đầu làm mọi việc.
Nghĩ đến tình trạng hiện tại của Trần Thanh Xuyên, so sánh với “thứ rác rưởi” trước đây, ông ta không khỏi giơ tay tát mình một cái.
Ông ta hận bản thân, lúc nãy tại sao ông ta lại không sớm suy nghĩ cẩn thận, làm sao một kẻ rác rưởi có thể có được một người phụ nữ như Tô Tuyết được. Nếu nhận ra điều này từ lâu, ông ta đã không phải chấp nhận rủi ro lớn như vậy ngày hôm nay và suýt nữa thì mất đầu…
Trong lúc sợ hãi trách móc bản thân, người chủ quán bar đã đi tới.
“Sếp Cố, ông nghĩ sao về hai khoản tiền vừa chuyển cho Mạc Tiểu Vũ?”
“Nói nhảm, cho, cho Mạc Tiểu Vũ hết, không được phép thiếu dù chỉ một xu!”
Mặc dù Cố Đại Bằng không nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy, nhưng lúc này ông ta nào còn dám nghĩ tới tâm tư méo mó kia, đó chính là người phụ nữ mà Trần Thanh Xuyên muốn giúp đỡ!
Trong khu vực sảnh tiếp khách của quán bar, Mạc Tiểu Vũ ngồi đó ôm cây đàn, lẳng lặng nhìn Trần Thanh Xuyên đã cùng Triệu Hồng Vũ rời đi.
Cô ta không dám đi lên gặp, bởi vì nhìn vào chi phí của bên kia thì cô ta biết thân phận của cô ta kém xa một trời một vực, cho nên cô ta chỉ có thể im lặng nhìn, trong đầu nhớ sâu sắc dáng vẻ của Trần Thanh Xuyên, thầm nghĩ về sau nhất định phải báo đáp Trần Thanh Xuyên!
…
Trương Tứ Hải đang ngồi trong phòng làm việc, suy nghĩ về việc gia hạn hợp đồng kinh doanh giữa công ty và Cố Đại Bằng.
Ông ta là trưởng phòng kinh doanh, nếu không gia hạn hợp đồng này thì công trạng của ông ta sẽ giảm sút rất nhiều, vì vậy ông ta không thể không nghĩ đến.
Nhớ đến một người bạn cũ làm việc trong công ty của Cố Đại Bằng, ông ta gọi điện qua để tìm hiểu xem Cố Đại Bằng nghĩ gì.
“Theo tôi được biết, sếp Cố thật sự có ý định giao hợp đồng cho công ty ông. Ông ta đã chuẩn bị hợp đồng với các ông từ trước, nhưng không hiểu sao lại đột nhiên khấu trừ. Vậy đi, để tôi hỏi giúp ông một chút, cũng nhân tiện nói mấy câu tốt đẹp…”
Đối với sự giúp đỡ của bạn già, Trương Tứ Hải rất cảm kích và liên tục cảm ơn.
Dù cũng biết khả năng gia hạn hợp đồng thành công là không cao nhưng ít nhất đó cũng là hạt giống hy vọng.
Nhưng ông ta không bao giờ tưởng tượng rằng một hạt giống hy vọng mà ông ta không hề lạc quan lại thực sự nảy mầm và đơm hoa kết trái vào ngày hôm sau!
Sáng hôm sau, khi Trương Tứ Hải đang bận rộn ở văn phòng, có người nói với ông ta rằng Cố Đại Bằng đến rồi.
“Cố Đại Bằng đích thân đến đây, trong tay ông ta còn cầm bản gia hạn hợp đồng, lúc này đã ký với sếp Tô rồi, sắp tới bộ phận kinh doanh của chúng ta!”
“Cái gì?!”
Trương Tứ Hải vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, không ngờ rằng người bạn cũ chỉ giúp đỡ nói mấy câu tốt đẹp mà lại thực sự lấy được hợp đồng.
Loại niềm vui bất ngờ này khiến ông ta không thể diễn tả thành lời, chỉ biết nắm chặt tay vẫy vùng kích động, không thương tiếc bộc phát hết sự kích động trong lòng.
Và đúng lúc này, Trần Thanh Xuyên đi tới.
Nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, Trương Tứ Hải nhớ lại những gì Trần Thanh Xuyên đã mạnh miệng nói với ông ta trong văn phòng ngày hôm qua, nói rằng anh sẽ lấy hợp đồng tới vào sáng nay, đặt nó trên bàn làm việc. Kết quả thì sao, cuối cùng còn không phải mình đã lấy được hợp đồng rồi ư?
Vì vậy, khi nhìn Trần Thanh Xuyên, Trương Tứ Hải cảm thấy trong lòng mình một nỗi đắc ý khó tả.
Chỉ là loại đắc ý này không đợi ông ta tiết ra, Trần Thanh Xuyên vừa vào cửa đã lên tiếng…
“Mọi việc đã được hoàn thành, việc gia hạn hợp đồng từ phía Cố Đại Bằng sẽ được tiến hành vào sáng nay.”