Về đoạn bị Trần Thanh Xuyên bắt nạt, Hàn Sương đã suy nghĩ về nó cả đêm, nhưng dù nghĩ thế nào thì cô ta cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
Thật là hiếp người quá đáng, cô ta phải chống trả, hơn nữa đòn phản công này phải mạnh.
Vì vậy, vào sáng ngày hôm sau, cô ta đã thông qua quan hệ điều tra ra người phụ nữ mà cô ta nhìn thấy trong sơn động cùng với Trần Thanh Xuyên ngày hôm đó. Nhà cô ta có thế lực, hiện tại danh lam thắng cảnh đã đăng ký tên thật, muốn tìm được người đó cũng không khó.
Cho nên buổi chiều ngày hôm đó, cô ta đã nắm được tin tức về Triệu Hồng Vũ, bao gồm cả xuất thân của Triệu Hồng Vũ cũng được điều tra rõ ràng.
Vốn dĩ cô ta muốn vạch trần Triệu Hồng Vũ, nhưng lại điều tra được Triệu Hồng Vũ từ nhỏ đã lớn lên trong nhà của Trần Thanh Xuyên, coi như là thanh mai trúc mã với Trần Thanh Xuyên, vì vậy cô ta cảm thấy vẫn nên bỏ đi, chỉ nhắm vào Trần Thanh Xuyên thôi mới tốt.
Đương nhiên, lòng tốt của cô ta cũng đã cứu cô ta, bằng không nếu cô ta thật sự nhắm vào Triệu Hồng Vũ, không hẳn sẽ có bất kỳ tác động đáng kể nào đối với Triệu Hồng Vũ, nhưng sẽ khiến cô ta hoàn toàn đi đến phe đối lập với Trần Thanh Xuyên.
Đến lúc đó, Trần Thanh Xuyên muốn đối phó với cô ta sẽ không đơn giản như bây giờ!
Sau khi tìm ra thân phận của Triệu Hồng Vũ, Hàn Sương cũng đã hẹn Tô Tuyết vào ban đêm.
“Chị, chị đừng tưởng rằng em hẹn chị là để xin lỗi chuyện lần trước. Tuy rằng em hẹn chị xác thực cũng là vì chuyện lần trước, nhưng lần này em tới gặp chị là để cung cấp chứng cứ!”
Nói xong, không cho Tô Tuyết có cơ hội phản ứng, Hàn Sương đã ném tất cả tài liệu điều tra ra trước mặt Tô Tuyết.
Tô Tuyết mở mắt ra, nhìn thấy không chỉ có giới thiệu thân phận của Triệu Hồng Vũ, mà còn có cả những gì đã trải qua của cô ấy từ khi còn bé đến khi trưởng thành.
“Lần trước em đã nói Trần Thanh Xuyên là một tên vô lại và khốn nạn, không phải là nói bậy. Em đã từng nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau. Và người phụ nữ tên Triệu Hồng Vũ này là đối tượng thanh mai trúc mã của Trần Thanh Xuyên. Hai người họ đã luôn ở cùng nhau.”
“Tuy rằng em không biết Triệu Hồng Vũ có biết đến sự tồn tại của chị hay không, nhưng có một điều chắc chắn, Trần Thanh Xuyên đang một chân đạp hai thuyền. Anh ta vừa duy trì quan hệ với Triệu Hồng Vũ, mặt khác câu kết làm bậy với chị. Đây là bằng chứng về tính cách đồi bại của anh ta!”
Hàn Sương căm phẫn nói xong, trong khi Tô Tuyết thì cẩn thận đọc thông tin về Triệu Hồng Vũ.
Vốn dĩ cô chỉ cho rằng Triệu Hồng Vũ là một người phụ nữ xinh đẹp và đảm đang, cũng không biết nhiều về Triệu Hồng Vũ. Đến bây giờ cô mới hiểu ra, hóa ra Triệu Hồng Vũ và Trần Thanh Xuyên đã quen nhau từ rất lâu. Theo cách nói của Hàn Sương, hai người họ mới là thanh mai trúc mã.
Nghĩ về bản thân, Tô Tuyết không thể không đặt mình thành người thứ ba, điều này khiến cô tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Nếu không phải vì cô, có lẽ Trần Thanh Xuyên đã kết hôn với Triệu Hồng Vũ từ lâu rồi nhỉ?
Trước đây, cô còn cảm thấy thật bất công khi có Triệu Hồng Vũ trong cuộc đời của Trần Thanh Xuyên, nhưng bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn Triệu Hồng Vũ cảm thấy bất công mới đúng. Cô nào có tư cách gì thảo luận sự bất công của vận mệnh…
Trong khi Tô Tuyết đang nghĩ về điều này, Hàn Sương vẫn đang tức giận phàn nàn.
“Chị, chị không biết đâu, Trần Thanh Xuyên chỉ thế này thì cũng thôi, nhưng anh ta còn đối với em, đối với em…”
Lời nói đến môi, Hàn Sương khó mà thốt ra thành lời. Cô ta thật sự rất khó nói ra những lời như vậy.
Nói thế nào đây, chẳng lẽ nói đúng theo sự thật? Thôi đi, cô ta còn là con gái, sao không biết xấu hổ mà nói như thế cho được.
Nhưng Tô Tuyết nghe xong liền hỏi cô ta: “Trần Thanh Xuyên đã làm gì cô?”
Trước sự chất vấn của Tô Tuyết, Hàn Sương không nói được nửa lời. Cũng không thể nói ra tình hình thực tế được, cô ta đành phải sửa miệng nói: “Trần Thanh Xuyên còn đang theo đuổi em, anh ta nói anh ta thích em, muốn em trở thành người phụ nữ của anh ta, đúng là đồ vô liêm sỉ!”
Tất cả những thứ nói trên đều là sự thật, chỉ có chuyện này, Hàn Sương tuyệt đối không dám nói thật, chỉ có thể bịa ra.
Nhưng là do cô ta bịa đặt, Tô Tuyết mới nghe ra có sơ hở.
Cô không khỏi nhếch mép: “Trần Thanh Xuyên là một người kiêu ngạo và độc đoán cỡ nào, tôi biết rõ hơn ai hết. Anh ấy mà đi nói thích cô, muốn cô làm người phụ nữ của anh ấy? Cô thật sự không biết gì về anh ấy rồi!”
Theo Tô Tuyết, nếu Trần Thanh Xuyên thích Hàn Sương thì chỉ biết theo đuổi một cách ép buộc, hoặc ép Hàn Sương trở thành người phụ nữ của anh, nhưng sẽ không bao giờ theo đuổi theo kiểu ôn hòa, lại càng không nói mấy câu sến súa như “Em làm người phụ nữ anh” hay gì đó.
Bá đạo như Trần Thanh Xuyên, cả đời này cũng không thể nói ra những lời như vậy.
Mà bây giờ Hàn Sương lại nói rằng Trần Thanh Xuyên nói như thế với cô ta. Đây không phải là nói dối thì là gì?
“Có lẽ Trần Thanh Xuyên không là gì trong mắt nhà họ Hàn nhà họ Hàn các người, chỉ là giàu có một chút mà thôi. Nhưng trong mắt tôi, anh ấy là một người đàn ông vô cùng xuất sắc, là người đàn ông duy nhất mà Tô Tuyết từng gặp trong đời.”
“Mà các người chướng mắt bản thân anh ấy cũng không sao cả, nhưng xin đừng phá hủy mối quan hệ giữa tôi và anh ấy, lại còn liên tiếp châm ngòi! Ngoài ra, về phần Triệu Hồng Vũ, tôi rất rõ sự tồn tại của cô ấy, tôi cũng rất vui khi chấp nhận sự tồn tại của cô ấy.”
“Có thể cô sẽ tò mò, nhưng tôi không nghĩ trong chuyện này có gì để tò mò cả, bởi vì người đàn ông của tôi rất tốt, và sự xuất sắc của anh ấy chắc chắn không phải thứ tôi có thể tận hưởng một mình. Một người phụ nữ tốt như Triệu Hồng Vũ nguyện ý đi theo anh ấy, điều này đủ để chứng minh ánh mắt của tôi không tệ. Nếu cô không phục, nếu cô khó chịu, cô cũng hoàn toàn có thể đi theo anh ấy. Chỉ cần cô có thể làm được, Tô Tuyết tôi hoàn toàn không có ý kiến gì. Thế nhé!”
Nói xong Tô Tuyết đứng dậy rời đi, để lại Hàn Sương ở đó trợn mắt há hốc mồm.
Vốn dĩ cô ta muốn dùng sự việc hôm nay để chia rẽ Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết, nhưng không lại thành công phá cho khoảng cách giữa cô ta và Tô Tuyết ngày càng lớn, điều này khiến Hàn Sương hoàn toàn sững sờ. Kết quả này hoàn toàn khác với kế hoạch trước đây của cô ta, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Mãi cho đến khi Tô Tuyết đi xa, cô ta mới lờ mờ phục hồi tinh thần lại: “Cái quái gì đang xảy ra vậy?!”
Cô ta thật sự không thể đoán ra, Trần Thanh Xuyên rõ ràng là một tên khốn nạn, lưu manh, sao Tô Tuyết lại bị mê hoặc như vậy?
Nếu là ham muốn gia thế của Trần Thanh Xuyên thì cũng không đúng, nhà họ Hàn không yếu hơn nhà họ Trần chút nào. Nếu Tô Tuyết là người tam gia thế thì đã nóng lòng muốn quay về nhà họ Hàn rồi mới đúng. Vậy rốt cuộc là vì sao?
Hàn Sương nghĩ Nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, nhưng sau đó cô ta nhận ra một điều đặc biệt đáng sợ…
Tô Tuyết và Trần Thanh Xuyên sống cùng nhau!
Tối nay cô ta đến để châm ngòi cho Tô Tuyết và Trần Thanh Xuyên chia tay, nhưng việc châm ngòi không thành.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần bản thân vấn đề này không có gì, nhưng liệu Tô Tuyết về rồi có nói với Trần Thanh Xuyên về chuyện này không?
Sau khi Trần Thanh Xuyên phát hiện ra cô ta lại giở trò sau lưng, vậy chẳng phải là cô ta sẽ bị trừng phạt lần nữa sao?
Hình phạt lần này, không cần nghĩ tới cũng biết, nhất định là muốn chiếm thân thể của cô ta rồi!
Nghĩ đến đây, Hàn Sương hoảng sợ tột đỉnh.
Cô ta sắp khóc rồi. Rõ ràng là một tên khốn nạn lưu manh, khiến cô ta nghĩ tới thôi đã cảm thấy sợ hãi, tại sao chị gái cô ta cứ coi anh ta như bảo bối thế chứ? Giờ thì tốt rồi, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Nếu Trần Thanh Xuyên phát hiện ra…
Kết quả là chỉ bằng những tưởng tượng trong đầu, Hàn Sương đã cảm thấy nỗi sợ hãi khó có thể tả thành lời.
Cô ta muốn chạy trốn, ngay cả khi không thể thuyết phục chị gái trở về, cô ta cũng không muốn ở lại thành phố này.
Bởi vì thành phố này thực sự rất mệt mỏi, nếu ở lại thêm một ngày nữa, có lẽ sự trong trắng đã được gìn giữ hơn hai mươi năm cũng sẽ bị phá hủy…