“Nhìn dáng vẻ âu sầu của cô kìa, đến lông mày cũng nhăn thành núi luôn rồi.”
Sau khi bước vào văn phòng làm việc của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên lập tức phá lên cười ha ha trêu ghẹo cô.
Tô Tuyết lúc này đang vô cùng sốt ruột, nói: “Anh còn có tâm trạng đứng đó nói đùa sao, chẳng lẽ vừa rồi trong điện thoại anh nghe không hiểu tôi nói gì hả?”
Đương nhiên Trần Thanh Xuyên nghe hiểu, chưa kể, anh còn biết chuyện này từ trước khi Tô Tuyết gọi điện đến là đằng khác. Nhưng về vấn đề này, anh thật sự không quá lo lắng, nếu để Lý Đại Vĩ có thể đục được lỗ hổng lớn như vậy, thế thành ra anh cũng là kẻ ngu à.
Sau khi đi tới trước mặt Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên mở túi đựng tài liệu ra, đem cuộn băng ghi hình đặt trên bàn trước mặt Tô Tuyết.
Nhìn thấy cuộn băng ghi hình, Tô Tuyết lúc này bị dọa ngây ngẩn cả người, miệng nói: “Băng chính này là do anh lấy đi sao?”
Trần Thanh Xuyên cảm thấy rất cạn lời: “Cô đúng là không có tầm nhìn gì cả, tôi lấy băng chính đi làm gì, đây là bản sao lưu tôi đã copy từ trước thôi.”
“Cô cho rằng tôi và các cô sẽ giống nhau sao, cả ngày cứ há mồm cười ngây ngô, đến lúc bị người ta đâm sau lưng một nhát lúc nào cũng không biết!”
Bị Trần Thanh Xuyên nói cho một trận như vậy, Tô Tuyết cảm thấy có chút ngượng ngùng, nét mặt cũng hơi xấu hổ.
Cô có cảm giác rất mất mặt, đồ vật quan trọng như vậy mà có thể bị người khác lấy mất.
Cũng may là Trần Thanh Xuyên đã có phòng bị từ sớm, đem đi sao lưu trước đó. Nếu không thì lần này bọn họ gặp chuyện lớn rồi, vừa phải đền bù tiền lại còn mất mặt nữa chứ.
Sau khi ôm chặt băng ghi hình vào trong lồng ngực, Tô Tuyết mới thở phào một hơi, dù nói thế nào thì kiếp nạn này coi như đã qua.
“Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo, tôi thậm chí còn chưa từng suy xét qua trường hợp này, kết quả bị Lý Đại Vĩ hành cho quay vòng.”
Trần Thanh Xuyên xua xua tay không nói thêm gì nữa, nhưng ngay sau đó ánh mắt anh lập tức chuyển sự chú ý tới trước người Tô Tuyết.
Ở giữa cuộn băng ghi hình có những lỗ bánh xe, mà giờ phút này Tô Tuyết lại đang ôm chặt nó trước người, khiến lỗ bánh xe bên trong nhô lên một chút. Mà vị trí có phần không thích hợp, nên nhìn lướt qua như thể Tô Tuyết đang không mặc nội y…
Tô Tuyết không hề chú ý đến điểm này, cô vẫn đang vui mừng.
Trần Thanh Xuyên chuyển ánh mắt sang nơi khác, ngay sau đó, anh lại trò chuyện với cô về buổi phát sóng tối nay.
“Hy vọng tối hôm nay sẽ có tỉ lệ lượt click tốt, ít nhất thì cũng không phụ khoảng thời gian bận rộn này của chúng ta.”
“Ừm, chắc chắn là sẽ có lượt click không tồi, đợi tối rồi nhìn đi!”
……
Về chuyện đoạn băng ghi hình có sao lưu, cả Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết đều không để lộ ra ngoài, điều này cũng có nghĩa là Lý Đại Vĩ vẫn chưa hay biết gì.
Đến ban đêm, sau khi ăn xong cơm tối, anh ta hứng thú vội vàng mở máy tính ra xem, lên trang web và chờ chương trình phát sóng.
Chương trình có khả năng phát sóng được nữa sao? Tất nhiên là không có khả năng đấy rồi, anh ta đã đốt băng chính, sao có thể phát sóng được nữa!
Vậy nên anh ta thật lòng muốn chờ đợi, là để xem thử chuyện này sẽ kết thúc thế nào, có khi nào sẽ loạn lên thành một trò hề không!
Bên trái cốc nước trà bên phải điếu thuốc lá, Lý Đại Vĩ đã chuẩn bị đầy đủ tất thảy, chỉ đợi đến khi chương trình bắt đầu.
Sau đó, khi thời gian trôi qua đến lúc hơn tám giờ, chương trình… Thật sự bắt đầu rồi.
Nhìn trang web đang phát sóng chương trình, nhìn thấy bóng dáng các đồng nghiệp trong công ty, Lý Đại Vĩ chỉ biết ngây ngốc.
Không thể nào, băng chính đã bị anh ta mang đi đốt, sao còn có thể phát sóng được nữa chứ, chẳng lẽ chiều nay họ đã thu lại chăng?
Chuyện ghi hình lại rõ ràng là không có khả năng, bởi vì thời gian không cho phép họ làm như vậy, cho nên rất nhanh sau đó, Lý Đại Vĩ đã tìm rồi được đáp án chính xác…
“Chắc chắn là còn sao lưu, mẹ nó chứ!”
Anh ta giận dữ hít một hơi thuốc lá, rồi lại thở phì phì chăm chú nhìn màn hình.
Hai mắt thì đang tập trung xem chương trình, nhưng trong đầu anh ta lúc này thì lại đang nhớ tới chuyện trước đó Tô Tuyết đi tìm anh ta nói chuyện, lúc ấy biểu hiện của Tô Tuyết vô cùng chân thật, vừa sốt ruột lại vừa tức giận, còn anh ta thì đang vô cùng vui mừng! Nhưng hiện tại vừa quay đầu đã khác ngay, Tô Tuyết rõ ràng coi anh ta là thằng ngốc rồi chơi đùa, trong tay có sao lưu còn cố tới tìm anh ta đòi băng chính, đây không phải trêu đùa anh ta thì là gì?
Càng nghĩ càng thêm giận, Lý Đại Vĩ không tiếp tục hút thuốc nữa, anh ta thẳng tay vứt điếu thuốc trên nền đất rồi dùng một chân giẫm tắt ngấm.
“Có băng ghi hình lại thì đã làm sao, chương trình được phát sóng bình thường thì đã thế nào? Một chương trình rác rưởi như vậy, chắc chắn sẽ không có tỉ lệ click!”
Lý Đại Vĩ căm giận nghĩ thầm trong lòng, nhưng hiện thực thì cứ luôn một hai phải trái lại với suy nghĩ của anh ta.
Vào lúc anh ta đang chăm chú nhìn vào giữa không trung, tỉ lệ lượt click vào chương trình bỗng tăng lên càng ngày càng cao, chưa kể, tốc độ tăng trưởng cũng nhanh đến mức chóng mặt.
Đọc bình luận phía dưới cũng đủ biết, mọi người đều bị chương trình thi đấu này hấp dẫn, điểm mấu chốt là chất lượng tuyển thủ không tệ, bản thân cũng có đề tài riêng, điều này dẫn đến mức độ nổi tiếng của chương trình càng ngày càng tốt, các đánh giá được đưa ra cũng đều là khen ngợi.
Đến khi chương trình được phát sóng xong, nó thậm chí còn nhảy vọt lên trang đầu!
Nhìn thấy thành tích này, trong lòng Lý Đại Vĩ cảm thấy khó chịu vô cùng, chưa kể, anh ta còn cảm thấy leo lên được đầu đầu trang web cũng chẳng có gì hay.
Đầu trang web có rất nhiều chương trình, loại chương trình rác rưởi này khiến mọi người nhất thời ham mê cái mới lạ, có thể hiện ở trang đầu cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Cứ khuyên giải an ủi chính bản thân như vậy, Lý Đại Vĩ tắt máy tính, cuối cùng là bò lên giường nằm.
Nhưng vừa mới nằm trên giường một lát, anh ta lại suy nghĩ đến vấn đề chương trình phát lại, sợ thứ hạng nó tiếp tục tăng cao, vì thế anh ta lại mở máy tính ra xem xét.
Cũng may, vẫn chưa, thậm chí còn tụt khỏi trang đầu, điều này khiến trên mặt Lý Đại Vĩ xuất hiện một nụ cười tươi rói xán lạn.
“Tôi biết ngay mà, chương trình rác rưởi như vậy căn bản chẳng có tương lai gì cả!”
Trong lòng nghĩ như vậy, Lý Đại Vĩ rất nhanh đã vui vẻ trở lại rồi đi ngủ.
Thời điểm sáng sớm ngày hôm sau, Lý Đại Vĩ tới công ty, cố ý tìm tới phòng dự án.
Trước cửa phòng dự án, anh ta nghe thấy mọi người bên trong đang thảo luận về hiệu quả của chương trình tối qua.
Có người nói làm một chương trình mới, như vậy tỉ lệ lượt click sẽ không tồi. Cũng có người nói chất lượng chương trình không tồi, chắc chắn sẽ gây được sự chú ý ở giai đoạn sau. Tóm lại, nói đại khái là, mọi người vô cùng hài lòng về tỉ lệ lượt click tối hôm qua, nó thậm chí còn vượt ngoài mong muốn của họ.
Nhìn thấy mọi người trong phòng dự án ai nấy cũng vui mừng, Lý Đại Vĩ cười khẩy một tiếng, vừa vào cửa đã định dội cho họ một gáo nước lạnh.
“Sao rồi, một đêm làm ra thứ chương trình rác rưởi như vậy, giờ các người còn có mặt mũi đứng đây cười thỏa mãn vậy à?”
“Đó là chương trình tệ hại gì vậy, là dùng để thôi miên à, tối hôm qua mới hát bài đầu là tôi đã thấy buồn ngủ, các người đang nghĩ rằng là do tôi rất mệt mỏi hả? Không phải, tôi bị tiếng hát trong chương trình đó thôi miên đấy, âm thanh đó khiến tôi thật sự không nghe nổi…”
Trong phòng dự án, Lý Đại Vĩ nhìn mọi người chỉ trích một trận, cuối cùng lại tỏ vẻ là loại chương trình rác rưởi kiểu này, nên bị nhổ tận rễ sớm hơn chút.
Mọi người nỗ lực cố gắng lại bị Lý Đại Vĩ chê thành rẻ mạt không đáng một đồng, điều này khiến nhiều người vô cùng tức giận, nhưng họ cũng hết cách, Lý Đại Vĩ là phó tổng giám đốc của công ty, trừ phi bọn họ không muốn làm ở đây nữa thì hẵng tính đến chuyện bật lại. Nếu không, thời điểm Lý Đại Vĩ răn dạy bọn họ, bọn họ chỉ có thể nghe.
“Phó tổng giám đốc Lý, thấy chương trình không được tốt khiến anh có vẻ rất vui nhỉ, lập trường của anh hình như sai lệch chăng?”
Thời điểm Lý Đại Vĩ đang răn dạy mọi người thì Trần Thanh Xuyên xuất hiện.
Thấy Trần Thanh Xuyên đến, nét mặt Lý Đại Vĩ trông càng khó coi hơn: “Lập trường, loại phế vật như anh cũng xứng nói chuyện lập trường với tôi à?”
“Nếu không có Tô Tuyết thì bây giờ đến tư cách đối thoại với tôi anh cũng không có!”
“Làm ra cái chương trình tệ hại, Tô Tuyết chấp nhận nghe theo anh, anh cho rằng người khác cũng phải đi theo nghe anh sao? Anh đang tính diễn cái trò hề gì thế!”
“Bản thân anh tự đi nhìn tỉ lệ lượt click vào xem chương trình đi, giờ anh còn mặt mũi đứng trước mặt tôi nói chuyện lập trường à, nếu là tôi, tôi đã đâm đầu chết từ lâu rồi, sống chỉ thêm mất mặt hơn thôi!”
Ngay lúc Lý Đại Vĩ đang vênh mặt hất hàm sai khiến răn dạy đủ kiểu, thì một nhân viên công tác bên phòng dự án hưng phấn xông vào.
“Bùng nổ bùng nổ rồi, chương trình của chúng ta hoàn toàn bùng nổ rồi!”