Lưu Trường Hà đã đánh Lưu Chấn thế nào, Trần Thanh Xuyên căn bản không quan tâm, chỉ cầm lấy ly rượu đi về phía bàn.
Từ đầu đến cuối, anh không để ý đến Chu Ngọc Hồng và Tô Quân.
Anh không phải là người thích ôm thù hận, nhưng anh sẽ không kính rượu chúc mừng hai người căn bản không đủ tư cách, họ không xứng!
Bữa tiệc kéo dài đến hơn mười giờ, Trần Thanh Xuyên trở lại văn phòng, nới lỏng cà vạt.
Đã ba năm qua anh không tham gia loại sự kiện này, tham gia xong xem ra cũng có chút mệt mỏi, hiện giờ anh chỉ muốn đi tắm rồi ngủ một giấc.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Hồng Vũ mặc một bộ lễ phục màu đen bước vào.
Sau khi đi đến phía sau Trần Thanh Xuyên, cô ấy xoa nhẹ trán Trần Thanh Xuyên: “Thế nào, có phải hơi mệt rồi không?”
Vẫn là chị Hồng Vũ hiểu mình, hơn nữa kỹ thuật massage cũng không tệ, rất thoải mái.
Sau đó Triệu Hồng Vũ lại cúi đầu, thấp giọng đầy khiêu khích bên tai anh: “Có cần tôi giúp cậu đỡ mệt không?”
Trần Thanh Xuyên không nói nên lời, chỉ có thể ngẩng đầu trừng Triệu Hồng Vũ bằng ánh mắt đầy bất lực.
Triệu Hồng Vũ mỉm cười, nhưng sau đó cô ấy gạt những suy nghĩ đùa cợt sang một bên và bắt đầu nói chuyện chính với anh.
“Vừa rồi, người của tôi báo cáo rằng Tô Quân muốn gặp cậu, nhưng tôi đã tự ý từ chối…”
“Từ chối là tốt.”
Trần Thanh Xuyên không muốn để ý tới Tô Quân, lúc thấy anh không có tiền thì muốn làm ông nội, lúc anh có tiền thì muốn làm cháu trai, đi gặp người như vậy chính là lãng phí thời gian, đã lãng phí thời gian còn không có ý nghĩa gì.
Triệu Hồng Vũ hỏi: “Cậu không sợ vì chuyện này mà phải hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Tô Tuyết sao?”
“Giờ cậu đã là Chủ tịch, gia tài hàng trăm tỷ. Đây là thời điểm thích hợp để vung tiền cho Tô Tuyết.”
Trần Thanh Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không vô vị đến thế, Tô Tuyết cũng không phải loại người như thế. Tuy rằng Tô Tuyết luôn muốn ly hôn với tôi, nhưng nguyên nhân là bởi vì cô ấy hận rèn sắt không thành thép, hận tôi cả ngày không làm gì, cô ấy với Chu Ngọc Hồng và Tô Quân suy nghĩ khác nhau, hai người đó là quỷ tham tiền, nơi đâu có tiền thì đào ở đó… “
Bên này Trần Thanh Xuyên và Triệu Hồng Vũ đang trò chuyện, bên kia trong chiếc xe vừa rời khỏi Đại Minh Thánh Thiện có hai người đang oán hận trách mắng.
“Theo con thấy, nhất định là Trần Thanh Xuyên cố ý che giấu thân phận của mình. Anh ta không muốn chúng ta biết anh ta giàu có, vì vậy anh ta đợi chị con ly hôn rồi mới để chúng ta hối hận. Anh ta căn bản là một tên cặn bã, một tên cặn bã chơi bời với tình cảm của người khác!”
Một mình đi gặp Trần Thanh Xuyên bị từ chối, điều này khiến Tô Quân rất khó chịu, nên cậu ta đã có những ý nghĩ xấu xa vô căn cứ về Trần Thanh Xuyên. Đam Mỹ H Văn
Bên cạnh, Chu Ngọc Hồng cũng mở miệng đồng tình: “Đúng vậy, cậu ta là một tên khốn chuyên đi lừa gạt, hơn nữa cậu ta đối với chị của con cũng không có chút tình cảm nào, nếu đã có chút tình cảm thì dù chúng ta có ép buộc thế nào, cậu ta cũng sẽ không ly hôn với chị con.”
“Cho nên mẹ thấy ly hôn vậy cũng tốt, ít nhất Lưu Chấn người ta chân thành thật sự, cậu ấy chắc chắn trăm phần trăm là sẽ đối xử tốt với chị con.”
Nhắc đến Lưu Chấn, sắc mặt Tô Quân trở nên lúng túng: “Nhưng mà Tập đoàn Thịnh Lưu của Lưu Chấn cũng không còn nữa!”
Chu Ngọc Hồng cứng họng, không có Tập đoàn Thịnh Lưu, làm sao Lưu Chấn còn tôn trọng mẹ vợ là bà ta nữa chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, bà ta cảm thấy chắc là sẽ không sao cả: “Không phải nói là Trần Thanh Xuyên tốn ba ngàn vạn để mua lại Tập đoàn Thịnh Lưu sao? Như vậy tính ra trong tay cậu ấy cũng còn ít nhất ba ngàn vạn đó…”
Trong khi hai mẹ con ở đó ngấm ngầm mưu tính, thì Tô Tuyết ngồi lái xe ở hàng ghế đầu lại tỏ ra vô cùng phiền muộn.
Sau khi tính đi tính lại, cuối cùng tính ra được cái gì chứ? Suốt ngày cứ coi người khác là kẻ ngốc, nhưng lại không biết rằng hai người họ mới là kẻ ngốc nhất.
Chẳng qua thân là con, là chị, những lời này cô không thể nói ra được, rốt cuộc họ vẫn là người thân của cô.
Nhưng mà hai mẹ con họ còn đang tính kế rất hăng say, lúc này đã tính đến việc không trả lại một ngàn vạn đã mượn của Lưu Chấn.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Tô Tuyết trả lời điện thoại của thư ký.
“Tô tổng, vừa rồi bên bộ phận tài chính gọi cho em, hỏi rằng khi nào chị muốn lấy thẻ ngân hàng mà lúc trước chị nhờ họ làm.”
Tô Tuyết sững sờ, cô nhờ bộ phận tài chính làm thẻ ngân hàng?
Sau khi nghĩ lại, Tô Tuyết mới nhớ ra là khoảng thời gian trước cô chuẩn bị năm mươi vạn cho Trần Thanh Xuyên làm phí ly hôn, đúng thật là có phân phó cho bộ phận tài chính làm thẻ ngân hàng, chủ tài khoản là Trần Thanh Xuyên. Cô cứ nghĩ là nó đã được đưa cho Trần Thanh Xuyên rồi, không nghĩ rằng nó vẫn còn ở bộ phận tài chính.
Nếu thẻ vẫn còn nằm ở bộ phận tài chính, vậy cũng có nghĩa là mặc dù Lưu Chấn đã chuyển một ngàn vạn vào tài khoản của Trần Thanh Xuyên rồi, nhưng mà Trần Thanh Xuyên vốn là không hề biết việc này, bởi vì ngay cả thẻ anh còn chưa thấy thì làm sao biết được trong đó có tiền!
“Bây giờ em bảo bộ phận tài chính kiểm tra một chút, trong thẻ đó đang có bao nhiêu tiền?”
“Bộ phận tài chính đã tra rồi ạ, họ nói với em trong đó ngoài năm mươi vạn mà chị đã phân phó chuyển vào lúc trước, còn có một ngàn vạn của Lưu Chấn chuyển đến.”
Trong lòng của Tô Tuyết lộp bộp một cái, lúc này cô mới nhận ra mình đã nghĩ oan cho Trần Thanh Xuyên.
Trần Thanh Xuyên người ta đã tốt bụng đưa cho cô một ngàn vạn để kịp thời ứng cứu, nhưng cô lại khăng khăng cho rằng Trần Thanh Xuyên mạnh miệng, khoe khoang một cách trắng trợn, cho rằng Trần Thanh Xuyên chiếm đoạt tiền của Lưu Chấn. Thế nhưng Trần Thanh Xuyên người ta nói cái gì? Chỉ im lặng, không nói gì cả.
Nghĩ lại những gì mình đã làm, Tô Tuyết chỉ cảm thấy từng đợt xấu hổ và hổ thẹn dâng lên trong lòng.
Đúng lúc này, Tô Quân đang ngồi ở hàng ghế sau đột nhiên hét lên khiến cô giật mình.
Chu Ngọc Hồng rõ ràng cũng bị hoảng sợ, bà ta tức giận đập vào vai Tô Quân: “Con hét cái gì vậy, dọa chết mẹ rồi!”
“Con muốn chết, con muốn chết mẹ ơi!”
Vừa nói nước mắt vừa lưng tròng, Tô Quân cầm lấy điện thoại.
Vừa rồi điện thoại đột nhiên vang lên, cậu ta vô thức liếc mắt nhìn, lại thấy đó là tin nhắn quảng cáo. Vốn muốn tắt máy nhưng lại vô tình phát hiện ra viên trân châu trên bức tranh rất quen thuộc, suy nghĩ cẩn thận thì chính là viên trân châu bị ném đi hôm qua. Điều này khiến Tô Quân tò mò, nhanh chóng mở ra nhìn.
Không thấy thì tốt, vừa thấy thì lại đau lòng hét lên.
Bởi theo tin tức này, viên trân châu này tên là Đông Hải Long Tinh Châu, là viên trân châu trên vương miện phượng hoàng của một vị hoàng hậu thời xưa, bị thất lạc ở nước ngoài trước đó, sau đó được Tập đoàn Đại Minh mua lại với giá sáu ngàn tám trăm vạn…
“Sáu ngàn tám trăm vạn, anh ta tặng mẹ viên trân châu trị giá sáu ngàn tám trăm vạn đó!”
Tiếng thét chói tai, lúc này Tô Quân cũng hiểu được ý nghĩa câu nói của Trần Thanh Xuyên lúc trước.
Có tên tiêu hoang, lại làm chuyện hoang đường nữa!
Một viên Đông Hải Long Tinh Châu giá trị sáu ngàn tám trăm vạn, đã bị cậu ta coi như đồ vỉa hè mười tệ vứt trên đất.
Lúc đó cũng thật sảng khoái, nhưng bây giờ biết được giá trị thật của nó, trái tim đau như rỉ máu, hối hận đến chết đi sống lại.
Chu Ngọc Hồng cũng sững sờ một lúc sau khi đọc tin tức về Đông Hải Long Tinh Châu.
Cuối cùng bà ta lẩm bẩm: “Không sao, không sao, chắc là cậu ta lấy viên giả để lừa chúng ta, đừng để trong lòng.”
Sau khi được mẹ thuyết phục, Tô Quân cảm thấy khả năng đó cũng có thể xảy ra, nên trong lòng cậu ta cũng thoải mái hơn.
Nhưng vài phút sau, Chu Ngọc Hồng quay lại trực tiếp “bốp” một cái, đánh lên mặt Tô Quân.
“Mẹ đưa con cầm, thế mà con lại làm rơi, chết tiệt, sáu ngàn tám trăm vạn của mẹ!”
Tô Quân uất ức đến mức muốn khóc, vừa rồi mẹ còn khuyên con đừng để trong lòng, giờ lại đánh con.
Thật ra cũng không trách Chu Ngọc Hồng, bởi vì mỗi khi bà ta nghĩ đến viên trân châu sáu ngàn tám trăm vạn kia bị ném bể, tim bà ta lại nhói lên đau đớn…