Mục lục
Rể Hổ Hào Môn - Tô Tuyết - Hạ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi về đến nhà, Tô Tuyết vốn định hỏi Chu Ngọc Hồng đang ngồi trên ghế sô pha là có chuyện gì xảy ra, nhưng lại vô tình nhìn thấy một người phụ nữ khác đang ngồi trong nhà, người phụ nữ này có vẻ ngoài rất xinh đẹp, nhưng vấn đề là cô không quen người phụ nữ này.

Cho nên ấn tượng đầu tiên của cô chính là…

“Mẹ với em trai tôi nợ tiền cô chưa trả sao? Bọn họ thiếu cô bao nhiêu tiền? Có chuyện gì vậy?”

Tô Tuyết tự cho rằng Chu Ngọc Hồng hoặc là Tô Quân lại gây phiền toái ở bên ngoài theo bản năng, nên người ta mới tìm tới cửa để yêu cầu cô xử lý.

Nhưng ai có ngờ, người phụ nữ xinh đẹp kia lại lắc đầu, ngay sau đó, cô ta mỉm cười đứng dậy: “Chị là Tô Tuyết đúng không? Xin chào, tôi tên Hàn Sương.”

Người ta đã khách sáo đứng dậy bắt tay trước, nên đương nhiên Tô Tuyết sẽ không đánh mất phép lịch sự trên phương diện này.

Nhưng vấn đề là, nhìn dáng vẻ đối phương hình như không giống tới đòi tiền, vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Sau cái bắt tay của Tô Tuyết và Hàn Sương, Hàn Sương cũng thẳng thắn đề cập ý đồ đến đây của cô ta ngày hôm này: “Em tới đây tìm chị thế này, lý do chủ yếu là vì…”

Nói đến đây, Hàn Sương hơi ngừng lại một chút, cuối cùng chuyển lực chú ý về phía Chu Ngọc Hồng, mở miệng: “Em nghĩ vẫn nên để dì nói thì hợp lý hơn.”

Ý đồ cô ta tới đây lại cần Chu Ngọc Hồng nói sao, đây là vì cái gì chứ?

Tô Tuyết nhìn về phía Chu Ngọc Hồng với ánh mắt kinh ngạc: “Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra thế này?”

Vẻ mặt Chu Ngọc Hồng bên kia có hơi rối rắm, ừm ừm à à một hồi, cuối cùng cũng chịu mở miệng trả lời: “Thực ra… Con không phải con gái của mẹ.”

Chỉ một câu nói, lập tức khiến Tô Tuyết phải ngây ngốc, cô không phải con gái của Chu Ngọc Hồng, nói vậy là có ý gì chứ?

Kết quả cũng đã nói ra rồi, nên tự khắc Chu Ngọc Hồng cũng không còn vướng bận gì về quá trình diễn ra vụ việc, ngay sau đó bà ta kể lại toàn bộ quá trình.

Năm đó bà ta và chồng kết hôn đã lâu mà vẫn chưa có con, vì thế nên đến chỗ bác sĩ khám thử xem sao, nhưng sau khi kiểm tra thì phát hiện cả hai vợ chồng đều không có vấn đề gì, có điều mãi chẳng thấy đứa trẻ nào đến với vợ chồng bà ta, vì thế họ đã làm đủ các thể loại để tìm hiểu phương thuốc cổ truyền, cuối cùng, theo một cách mê tín mà nói thì hai vợ chồng bọn họ không được trẻ con thích, cho nên họ phải nhận nuôi một đứa trẻ, chỉ khi đó bà ta mới có thể mang thai.

Tất nhiên, đây là một lý do mê tín thời phong kiến, nhưng lúc ấy cả hai vợ chồng họ đều không có chủ ý gì, cho nên lập tức nhận nuôi một đứa con của người quen.

Và đứa trẻ được nhận nuôi đó không phải ai khác, chính là Tô Tuyết duyên dáng yêu kiều hiện tại.

Phải nói rằng là chuyện trùng hợp đã xảy ra, Tô Tuyết mới chỉ đến với nhà họ được hơn hai năm, Chu Ngọc hồng đã mang thai và có Tô Quân.

Tuy nhiên, dù có nói như vậy thì hai vợ chồng Chu Ngọc Hồng vẫn rất đáng khen, đối đãi với Tô Tuyết như con ruột của mình, họ cũng không vì sự tồn tại của Tô Quân mà đối xử bất công với đứa con gái nuôi này, họ vẫn coi cô như con ruột của mình, một tay nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, cho đến khi cô trưởng thành…

Những chuyện tiếp theo Tô Tuyết đều đã biết, nhưng điều duy nhất cô không biết là bây giờ người nhà họ Hàn đã tìm tới đây, và Hàn Sương tới đây để tìm người chị gái Hàn Tuyết đã ra đi từ lâu, cũng chính là Tô Tuyết hiện giờ.

Đương nhiên, sau khi biết được những chuyện này, Tô Tuyết giống như bị sét đánh trúng, đứng như trời trồng một chỗ, ngây ngẩn cả người.

Loại chuyện này, có nằm mơ cô cũng không thể tưởng tượng được nó lại rơi trúng đầu mình.

Sao cô có thể chỉ là một đứa con nuôi cơ chứ, sao cô lại không phải con ruột của Chu Ngọc Hồng?

Cô không nghĩ nổi, cũng không dám thừa nhận nó, vì thế Tô Tuyết đã nhìn về phía Chu Ngọc Hồng bằng ánh mắt không thể tin được: “Mẹ, có phải em con lại gây ra phiền toái gì không, không dám nói rõ mọi chuyện với con, nên mới tự lấy mấy loại chuyện kiểu này ra để lừa gạt con?”

Mặc dù Tô Tuyết cũng không biết giữa việc lừa cô và chuyện Tô Quân gây họa có thể kết nối với nhau một cách hợp logic hay không, nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy, hiện giờ cô chỉ có một hy vọng duy nhất, đó là chuyện này là giả, chỉ cần chuyện này là giả, những chuyện còn lại cô đều có thể chấp nhận được, bao gồm cả chuyện em trai gây họa.

Nhưng vấn đề là, Tô Quân thật sự không hề gây họa gì hết, và những lời Chu Ngọc Hồng nói cũng không phải giả.

Thậm chí là, Chu Ngọc Hồng còn lục tung nhà để lôi mấy tấm ảnh chụp năm đó ra, là giấy chứng nhận bà ta nhận con nuôi. Giấy chứng nhận nhận con nuôi không phải do bà ta tự mình làm mà được, mà do bộ phận liên quan cấp có hiệu lực pháp luật. Mặc dù tờ giấy đã ngả vàng vì cũ, nhưng hiệu quả vẫn còn đó.

Ngoài giấy chứng nhận nhận con nuôi, còn có một số đồ dùng đi kèm bên cạnh Tô Tuyết năm đó, cùng với một mặt dây chuyền bằng ngọc bích hình nửa con cá đã cũ.

Miếng ngọc bội này giống như là một nửa, mà sau đó Hàn Sương cũng lấy ra miếng ngọc bội bố mẹ để lại cho cô ta, cũng tức là nửa còn lại.

Hai miếng ngọc bội nửa con cá được ghép lại với nhau, chúng chính xác là một cặp, vừa khít….

“Tiểu Tuyết, mẹ không lừa con, nếu con vẫn còn không tin, vậy thì chúng ta có thể đi làm xét nghiệm AND, giám định lại mối quan hệ này. Hơn nữa, mẹ cũng không có lý do gì để lừa con cả, nếu con thật sự là con gái ruột của mẹ, thì sao mẹ có thể chấp nhận từ bỏ con, để người khác mang con đi, để con gọi người khác là mẹ…”

Khi Chu Ngọc Hồng nói ra những lời có lý này, nơi sâu thẳm nhất đã rỏ nước mắt.

Nhưng loại chuyện này thật sự khiến Tô Tuyết không thể chấp nhận được, sao chuyện như vậy lại có thể xảy ra chứ?

Vào thời điểm Tô Tuyết khiếp sợ nhất, cảm thấy khó có thể chấp nhận chuyện này nhất, Hàn Sương đứng bên cạnh cũng nói rõ nguyên do.

“Năm đó bố phải từ bỏ chị cũng là có nỗi khổ riêng của bố, bởi vì nếu bố không từ bỏ chị ông ấy sẽ không thể cạnh tranh đứng ở nơi trung tâm quyền lực được, hiện giờ ông ấy đã đứng ở trung tâm quyền lực, có thể nói là không sợ bất kỳ sóng gió nào, nên mới chọn đúng thời điểm này để nhận lại chị…”

Tô Tuyết nghe tuy không hiểu hết mọi chuyện, nhưng cô vẫn có thể nghe ra và hiểu được đại khái, năm đó vì mưu đồ nắm giữ quyền lực trong tay nên đã vứt bỏ cô, sau này khi muốn nhận lại thì vì quyền lực trong tay vẫn chưa đủ vững chắc nên quyết định từ bỏ thêm lần nữa, tới hiện giờ khi có thể hoàn toàn nắm giữ quyền lực trong tay, ông cụ nhà họ Hàn mới muốn nhận lại Tô Tuyết, đưa đứa con gái là cô trở về bên cạnh.

Về phần việc làm này có quá mức hay không quá mức, tạm thời Tô Tuyết chưa muốn suy xét tới, trước mắt cô chỉ cảm thấy chuyện này quá hoang đường.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà chỉ trong một đêm cô biến thành con gái người khác, em trai của mình lại không phải em trai ruột của mình, mẹ mình hóa ra lại không phải mẹ ruột? Cô không thể chấp nhận được, cô cũng không muốn chấp nhận, dù đối phương có quyền lực lớn đến đâu đi nữa, cô cũng không muốn chấp nhận.

Cô chỉ muốn trở lại đúng với cuộc sống như trước kia, cô tha thiết hy vọng tất thảy chuyện này chỉ là cảnh trong mơ, em trai vẫn là em trai ruột của cô, mẹ vẫn là mẹ ruột của cô, cô không cần ông bố quyền lực hay gì đó, cô chỉ cần cuộc sống như hiện tại mà thôi!

Nhưng rất rõ ràng, tất thảy những chuyện này không phải cảnh trong mơ, mà là hiện thực, hoàn toàn không liên quan gì tới việc cô có chấp nhận nó hay không.

Cho nên thời điểm Tô Tuyết không có cách nào chấp nhận sự thật, cô chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.

Vì vậy, cô không màng tới lời kêu gọi của Chu Ngọc Hồng, cô lao như bay xuống lầu hòng chạy trốn, cuối cùng là trốn lên xe Trần Thanh Xuyên.

“Tôi cầu xin anh, mau đưa tôi rời khỏi nơi này nhanh đi, tôi muốn đi với anh, hiện tại tôi muốn đi với anh tới nơi đó, dù anh có đưa tôi lên giường ngủ với anh cũng được, chỉ cần anh đừng để tôi ở lại chỗ này, có được không?”

Giờ phút này, trong mắt Tô Tuyết ngập tràn đau thương, thoạt nhìn trông đáng thương vô cùng, thật khiến người ta phải đau lòng.

Trần Thanh Xuyên cũng không dò hỏi cô nguyên nhân cụ thể là gì, anh khởi động xe, đưa Tô Tuyết về lại chỗ ở của mình.

Dọc đường đi Tô Tuyết cũng không nói nguyên nhân, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi khóc.

Trần Thanh Xuyên không nắm rõ được chuyện bên trong, nên đương nhiên cũng không thể nhiều lời, càng không thể đưa ra bất cứ quyết định gì.

Nhưng điểm mấu chốt trong lòng anh vẫn luôn còn đó, ai dám bắt nạt gây khó dễ cho Tô Tuyết, anh sẽ lập tức hành đến khi đối phương khóc không ra nước mắt mới thôi!

Nhưng khi về đến nhà anh lại phát hiện ra, dường như Tô Tuyết không phải bị ai đó bắt nạt, mà giống như cô đang gặp chuyện gì đó không có thể chấp nhận được.

Cho nên anh đã kiên nhẫn dò hỏi, chỉ có điều Tô Tuyết vẫn luôn ngậm chặt miệng từ đầu tới cuối, cuối cùng cô nói cô muốn được yên tĩnh một chút.

Không còn cách nào khác, không thể lấy được đáp án từ miệng Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên cũng chỉ có thể để cô yên tĩnh một mình.

Trần Thanh Xuyên ngồi trong phòng khách, nhìn về phía cửa phòng Tô Tuyết, anh nhíu mày.

Anh cảm thấy cần phải đi tìm Chu Ngọc Hồng hỏi một chút, xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với Tô Tuyết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK