Tập đoàn Khổng thị quả thực là một tập đoàn lớn xuất sắc, một tập đoàn lớn mang tính chất quốc gia, thực lực kinh tế nằm trong danh sách top một trăm, rất trâu bò.
Dư Tư Mẫn biết tập đoàn Khổng thị, cô ấy thậm chí còn nghiên cứu về tập đoàn Khổng thị khi còn làm nghiên cứu học thuật kinh tế trước đây, thực sự rất có thực lực.
Nhưng cô ấy cảm thấy phần tự giới thiệu của Khổng Hiểu Vũ rất dài dòng. Theo cô ấy, một người thực sự có năng lực không cần thêm câu cuối cùng “Khổng của tập đoàn Khổng thị”, bởi vì điều đó có nghĩa là những người khác không quen thuộc với Khổng Hiểu Vũ, cũng có nghĩa là Khổng Hiểu Vũ không có chút tự tin nào đối với bản thân, tất cả sự tự tin của anh ta đều đến từ tập đoàn Khổng thị.
Nhưng dù trong lòng coi thường, trên mặt cô ấy vẫn giữ nụ cười lễ độ: “Xin chào, anh Khổng.”
Dư Tư Mẫn chỉ nói đến đây, không nói thêm cái gì nữa.
Theo nghi thức kinh doanh thông thường, cô ấy nên khai báo tính danh, tự báo tên mình mới đúng, nhưng cô ấy không hề. Ý tứ rất rõ ràng: Tôi rất khỏe, nhưng tôi không muốn biết anh, vì vậy không cần phải nói cho anh biết tên của tôi.
Hễ ai có chút đầu óc đều sẽ biết ý này, nhưng Khổng Hiểu Vũ xuất xưởng dường như không có cấu hình này, hoặc là có nhưng da mặt dày, căn bản không thèm quan tâm đến việc Dư Tư Mẫn khách khí hay không, tiếp tục nói.
“Xin lỗi, quý cô xinh đẹp, có cơ hội nào để tôi biết tên của cô không?”
Trên mặt Dư Tư Mẫn lại lộ ra nụ cười lễ phép, nhưng cùng lúc đó, cánh tay ngọc của cô cũng khoác lên cánh tay của Trần Thanh Xuyên.
“Thực xin lỗi, tôi cùng bạn trai tới đây, chúng tôi còn có chút chuyện riêng, xin thứ lỗi.”
Tất nhiên, thân phận của Dư Tư Mẫn ở đây không thể là thư ký của Trần Thanh Xuyên, cô ấy biết rất rõ điều này, vì vậy cố ý sử dụng thân phận của bạn gái Trần Thanh Xuyên. Đối với việc Khổng Hiểu Vũ không khách khí với cô ấy, cô ấy không quan tâm. Cho dù tập đoàn Khổng thị có lợi hại như thế nào cũng không liên quan gì đến cô ấy. Vả lại cô ấy ghét ánh mắt của Khổng Hiểu Vũ, phụ nữ xinh đẹp sẽ có cảm giác thần kỳ, có thể cảm nhận được đối phương có ý tốt hay không.
Rõ ràng, vào lúc này, cô ấy cảm nhận được ác ý trong mắt Khổng Hiểu Vũ, thậm chí cô ấy có thể hiểu được Khổng Hiểu Vũ căn bản không có hứng thú với tên và thân phận của mình, mà chỉ quan tâm đến thân thể của cô ấy.
Dựa vào điều này, tại sao cô ấy phải cho Khổng Hiểu Vũ sắc mặt tốt? Cô ấy rất chướng mắt ánh mắt đê tiện như kẻ trộm của tên này!
Liên tiếp những câu trả lời không khách khí khiến sắc mặt Khổng Hiểu Vũ có chút khó coi, người này rất sĩ diện, hiển nhiên chưa từng trải qua loại cự tuyệt này. Trên thực tế cũng vậy. Anh ta là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Khổng thị trong tương lai, đi tới đâu mà chẳng được đối xử nồng nhiệt. Không ít nữ minh tinh danh tiếng thấy anh ta còn phải chủ động gọi một tiếng cậu Khổng nữa kìa. Dư Tư Mẫn lại không khách khí với anh ta như thế.
Trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, Khổng Hiểu Vũ nhìn Dư Tư Mẫn từ trên xuống dưới: “E là cô vẫn không biết thực lực của tập đoàn Khổng thị tôi?”
“Đương nhiên không biết cũng không trách cô, dù sao cô cũng là người phụ nữ tóc dài kiến thức ngắn, mà người đàn ông bên cạnh cô tóc không dài nhưng sao cũng không có kiến thức như thế chứ? Không biết tập đoàn Khổng thị, hử?”
Trọng tâm câu chuyện do Dư Tư Mẫn bắt đầu, lại bị Khổng Hiểu Vũ mở rộng sang Trần Thanh Xuyên.
Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, dù sao Dư Tư Mẫn cũng là phụ nữ, Khổng Hiểu Vũ có tức giận đến đâu cũng không thể trực tiếp nhắm vào cô ấy, vì vậy Trần Thanh Xuyên bên cạnh cô ấy đương nhiên bị Khổng Hiểu Vũ dùng làm nơi trút giận, ai bảo anh là bạn trai trong miệng Dư Tư Mẫn?
Lúc này, Trần Thanh Xuyên đang bị nhắm tới cũng nhìn về phía Khổng Hiểu Vũ: “Cũng được rồi đó, đừng cứ như con khỉ thất bại khi tìm bạn tình, không biết xấu hổ lắc mông khỉ ở chỗ này, ở đâu mát thì qua chỗ đó chơi đi.”
Trần Thanh Xuyên vừa nói những lời này, Khổng Hiểu Vũ đã sững sờ.
Chưa có ai dám xúc phạm anh ta như vậy, anh ta là người thừa kế tương lai của tập đoàn Khổng thị và nắm trong tay khối tài sản hàng trăm tỷ, Trần Thanh Xuyên lại dám nói chuyện với anh ta như vậy, quả là đùa giỡn trước đại đao của Diêm vương, không muốn sống nữa.
“Anh biết tôi là ai không mà dám nói chuyện với tôi như vậy, e là sau này a không muốn lăn lộn trong thương trường nữa rồi!”
Đối với sự ồn ào của Khổng Hiểu Vũ, Trần Thanh Xuyên chỉ cười nhạt, không để tâm chút nào.
Thương trường là do gia đình Khổng Hiểu Vũ mở sao? Hơn nữa, cho dù gia tộc của Khổng Hiểu Vũ có ở thì sao, Trần Thanh Xuyên anh muốn lăn lộn ở đâu mà chẳng được, không ai quản, cũng không ai dám quản!
Chỉ có một người ngu dốt như Khổng Hiểu Vũ mới chủ động trêu chọc anh, giống như một con cừu ngu ngốc lắc mông trước một con hổ, chỉ sợ bản thân không bị ăn thịt, chỉ thiếu nước hô lên “mau tới ăn tôi”.
Không muốn đối phó với thứ rác rưởi như Khổng Hiểu Vũ, Trần Thanh Xuyên ôm vòng eo thon thả của Dư Tư Mẫn mà bỏ đi.
Tối nay anh tới đây không phải để đấu với loại rác rưởi này, anh tới đây là để tìm hiểu mục đích của chú hai Trần Chính Hà.
Chỉ là Trần Thanh Xuyên không muốn tranh luận với Khổng Hiểu Vũ, nhưng Khổng Hiểu Vũ thì không để yên.
Anh ta lớn đến từng này nhưng vẫn không có mấy ai dám đắc tội anh ta. Trần Thanh Xuyên thì giỏi rồi. Hôm nay anh ta phải cho Trần Thanh Xuyên biết đắc tội Khổng Hiểu Vũ anh ta sẽ phải trả giá thảm khốc như thế nào. Anh ta cũng muốn cho Dư Tư Mẫn bên cạnh Trần Thanh Xuyên thấy ai mới là người đàn ông quyền thế thực sự, ai mới xứng đáng để cô ấy ôm ấp!
Với suy nghĩ này trong đầu, Khổng Hiểu Vũ lao thẳng đến trước mặt Trần Thanh Xuyên, đưa tay ra ngăn anh lại.
“Đừng đi, sao thế, đắc tội tôi rồi bỏ chạy, anh cho rằng tôi dễ bắt nạt lắm sao?”
“Tôi nói cho anh biết, chuyện hôm nay tôi sẽ không để yên cho anh đâu. Anh nói một chút đi, anh ở thương nghiệp nào, tôi cũng tiện tới thăm một chút!”
Cái gọi là thăm, đương nhiên là ám chỉ báo thù, bất quá không tiện nói ra trong trường hợp này mà thôi.
Trần Thanh Xuyên không có hứng thú với loại rác rưởi này, nếu thật sự động thủ thì đừng nói Khổng Hiểu Vũ, cả tập đoàn Khổng thị cũng không đủ!
Khổng Hiểu Vũ nghĩ tập đoàn Khổng thị của mình rất giỏi, nhưng trong mắt Trần Thanh Xuyên chỉ là một cục phân chó!
“Được, anh nhanh tìm chỗ chơi đi, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, tôi không có tâm tư ồn ào với thằng nhóc như anh.”
Trần Thanh Xuyên vẫn phớt lờ Khổng Hiểu Vũ, ôm eo Dư Tư Mẫn tiếp tục đi dạo.
Chỉ là Khổng Hiểu Vũ rõ ràng quyết tâm ăn cân, hôm nay nhất quyết phải đối phó với Trần Thanh Xuyên. Đặc biệt là cách xưng hô thằng nhóc vừa rồi khiến anh ta rất khó chịu. Trần Thanh Xuyên thoạt nhìn cũng tuổi như anh ta, nhưng không ngờ lại dám gọi anh ta là thằng nhóc. Thật thú vị, đây là coi thường anh ta, hay là coi thường tập đoàn Khổng thị sau lưng anh ta?!
“Tao cảnh cáo mày, thằng nhóc, mày xong rồi. Tao mặc kệ mày ở thương nghiệp nào, tao bảo đảm sẽ đánh mày cho đến khi anh khóc thét mới thôi. Lúc đó đừng trách tao, đừng van xin tao. Tao nói rõ cho mày biết, đến lúc đó cho dù mày quỳ xuống đất cầu xin tao cũng vô dụng!”
Sau khi nói xong, Khổng Hiểu Vũ đắc ý nhìn Dư Tư Mẫn.
Anh ta phải cho Dư Tư Mẫn thấy tập đoàn Khổng thị của anh ta giỏi nhường nào, uy phong và có thế lực như thế nào!
Mà lúc này, Dư Tư Mẫn mặc dù khinh thường Khổng Hiểu Vũ nhưng cũng rất lo lắng cho Trần Thanh Xuyên.
Thân phận của Trần Thanh Xuyên đương nhiên rất có thế lực, là chủ tịch chi nhánh của tập đoàn Đại Minh, nhưng dù sao anh cũng chỉ là chủ tịch chi nhánh, Khổng Hiểu Vũ là người của tập đoàn Khổng thị, nghe những người xung quanh nói anh ta dường như còn là người kế vị trong tương lai. Chuyện này xem ra không ổn rồi, cô ấy có chút lo lắng cho Trần Thanh Xuyên, đồng thời cũng cảm thấy có chút hổ thẹn, dù sao chuyện này là do cô ấy gây ra, thế nhưng lửa lại đốt lên người Trần Thanh Xuyên.
Vì vậy, tại thời điểm này, Dư Tư Mẫn thực sự lo lắng cho Trần Thanh Xuyên sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào, liệu có thể xử lý được không…