Tiệc chúc mừng ly hôn vẫn còn tiếp tục, mọi người lấy lòng Lưu Chấn giống như lũ quỷ múa loạn.
Trần Thanh Xuyên không cần phải ở lại nữa, anh đứng dậy đi ra bên ngoài, lúc anh đến cửa khách sạn thì Tô Tuyết gọi lại.
“Tôi xin lỗi chuyện buổi tối ngày hôm nay, tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện này, nếu tôi biết sớm thì sẽ…”
Trần Thanh Xuyên mỉm cười xua tay, tỏ vẻ không sao, dù sao tối nay đạo diễn vở kịch là Chu Ngọc Hồng, diễn viên chính là Lưu Chấn, diễn viên phụ là Tô Quân và đám họ hàng, từ đầu đến cuối Tô Tuyết luôn có phần diễn, chẳng qua cô lại làm quần chúng.
Lúc Tô Tuyết và Trần Thanh Xuyên đợi xe taxi, cô đột nhiên hỏi anh: “Sau này anh định làm gì?”
“Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn đuổi anh ra khỏi công ty, tôi chỉ muốn nói anh còn trẻ nên không thể làm bảo vệ cả đời, hay là như vậy đi, tôi nhờ người mua bằng đại học cho anh, sau đó sắp xếp anh vào bộ phận liên quan trong công ty, các bộ phận đó cũng khá nhàn rỗi.”
Tô Tuyết nói rất uyển chuyển, nhưng nói trắng ra là dùng tiền nuôi Trần Thanh Xuyên, không khác gì tên vô dụng.
Trần Thanh Xuyên biết cô có ý tốt chứ không hề ác ý, nhưng anh cũng khách sáo từ chối.
Anh muốn cảm ơn sự hiền lành của Tô Tuyết nên đưa ra lời khuyên: “Cho dù sau này cô định làm gì, tôi khuyên cô nên rời xa Lưu Chấn, anh ta không phải là người có thể dựa dẫm cả đời, thủ đoạn của cô không bằng anh ta đâu. Nếu cô khó xử chuyện một ngàn vạn kia, vậy tôi nói cho cô biết không cần như vậy đâu, coi như tôi cho cô số tiền đó, không cần…”
Anh còn chưa kịp nói xong thì Tô Tuyết đã nhíu mày lại.
“Trần Thanh Xuyên, đến lúc nào rồi anh còn khoác lác, anh có thể có chí tiến thủ một chút không?”
“Được rồi, cứ như vậy đi, tôi sẽ sắp xếp công việc cho anh, anh thích làm thì làm, không làm thì thôi!”
Từ buổi chiều đến buổi tối Trần Thanh Xuyên bị châm chọc chế nhạo còn chưa bực bội, ngược lại Tô Tuyết lại tức giận trước.
Trần Thanh Xuyên thấy tình huống này rất đúng với câu nói: ‘Đúng là người càng có năng lực thì tính tình lại càng nóng.’
Được rồi, dù sao cũng đã ly hôn, thích làm gì thì làm, nên hít thở bầu không khí tràn ngập tự do thôi!
Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết quay lưng vào nhau rồi rời đi, càng lúc càng xa.
Tô Tuyết đi đến đường lớn, không nhịn được quay đầu nhìn về phía sau, nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Trần Thanh Xuyên trong bóng đêm.
Lúc này trong lòng cô có cảm xúc không nói nên lời.
Cô đã từng mong chờ được ly hôn với Trần Thanh Xuyên, thậm chí còn nghĩ rất nhiều cách, nhưng hôm nay hai người thật sự ly hôn, cô lại phát hiện mình không hề có cảm giác thỏa mãn đạt được mong muốn, trong lòng còn có chút mất mát.
Cô cũng không biết lý do là gì, chỉ có thể kết luận giống như nuôi động vật nhỏ, sống chung một thời gian dài cũng sẽ có tình cảm.
“Được rồi, dù sao cũng đã ly hôn, anh thích làm gì thì làm đi!”
Suy nghĩ cuối cùng của hai người lại giống nhau như đúc…
Tuy rằng hai người ly hôn, nhưng Tô Tuyết vẫn phải tiếp tục làm việc.
Ngày hôm sau cô bận rộn ở công ty cả ngày, cho đến buổi chiều, cô mới làm xong mọi việc.
Cô nhìn đồng hồ đã năm giờ rưỡi, cô còn phải trang điểm, chuẩn bị tham dự tiệc chúc mừng Tổng giám đốc của tập đoàn Đại Minh.
Tô Tuyết sắp xếp công việc của công ty xong thì chuẩn bị xuống lầu rời đi.
Nhưng cô vừa đi đến cổng công ty thì phát hiện Lưu Chấn đến, không chỉ có Lưu Chấn mà còn dẫn theo Chu Ngọc Hồng và Tô Quân.
Tô Tuyết rất bất đắc dĩ: “Mẹ, mẹ và em trai làm gì vậy, con tham gia tiệc chúc mừng chứ không phải đi du lịch!”
“Mẹ và em con cũng tham gia tiệc chúc mừng, Lưu Chấn người ta đã nói với mẹ rồi, còn viết trên thiệp mời nữa, có thể dẫn theo một người nhà. Con và Lưu Chấn một người một tấm thiệp mời, chia ra dẫn theo mẹ và em trai con, không phải rất tốt sao!”
“Hơn nữa con sắp trở thành mợ chủ của Tập đoàn Thịnh Lưu, sẽ trở thành nhân vật xã hội nổi tiếng, mẹ và em trai con là người nhà mẹ đẻ, đương nhiên tối nay cũng phải giao lưu nhiều với các nhân vật xã hội nổi tiếng, nhanh chóng bước vào vòng tròn của bọn họ…”
Có thể thấy được Chu Ngọc Hồng đã tính toán rất cẩn thận, thậm chí còn đeo dây chuyền kim cương trị giá hơn ba trăm vạn. Ngay cả Tô Quân ngày thường không ra thể thống gì thì hôm nay cũng mặc tây trang đeo cà vạt, cách ăn mặc cũng rất ra dáng.
Lưu Chấn đứng bên cạnh cũng phụ họa nói: “Để dì và Tiểu Quân đi theo đi, cho bọn họ mở mang tầm mắt cũng tốt.”
Nếu bọn họ kiên quyết như vậy, Tô Tuyết cũng không nói nhiều nữa, dù sao thời gian gấp gáp, phải nhanh chóng trang điểm thay lễ phục dạ hội.
Bận rộn một lúc lâu, đến sáu giờ tối mới chuẩn bị xong, cả nhà bốn người Chu Ngọc Hồng lái xe đến đại Đại Minh Thánh Thiện.
Đại Minh Thánh Thiện là khách sạn năm sao duy nhất trong vùng này, nhìn tên khách sạn cũng biết nó thuộc Tập đoàn Đại Minh.
Để chuẩn bị tiệc chúc mừng tân Chủ tịch, hôm nay Đại Minh Thánh Thiện không mở cửa, có tám cô gái đứng ở cửa lễ tân, hai người đứng ở cửa bên trái, hai người đứng ở cửa bên phải, bốn người đứng ở cửa chính giữa, kiểm tra từng thiệp mời, ai không có thiệp thì không được vào.
Bốn người Tô Tuyết, Lưu Chấn đi đến cửa khách sạn, nhìn mọi người xếp hàng dài ở trước cửa khách sạn thì không khỏi gật gù, đây mới là khí thế của tập đoàn lớn, khách đến đều bị chặn ở cửa kiểm tra thiệp mời, ngay cả lãnh đạo Liên hiệp thương mại tỉnh cũng không ngoại lệ, quá khí phách!
“Chậc chậc, đúng là tập đoàn lớn, vô cùng phô trương!” Chu Ngọc Hồng nói với Lưu Chấn: “Lưu Chấn, chờ cháu và Tiểu Tuyết kết hôn mời tiệc, chúng ta cũng phô trương như vậy, vừa nhìn đã thấy được khí thế!”
Trên mặt Lưu Chấn cười nói được nhưng trong lòng thì thầm mắng bà ta.
Tập đoàn Đại Minh người ta dám làm như thế, bởi vì tất cả mọi người phải xem sắc mặt của Tập đoàn Đại Minh. Nếu anh ta tổ chức tiệc cưới cũng làm giống như vậy, chắc chắn các khách mời sẽ quay đầu ra về, nể tình đến đây đã không tệ rồi, còn kiểm tra này kiểm tra kia…
Tô Quân đang oán thầm trong lòng thì đột nhiên kêu lên một tiếng: “Trời ơi, sao tên thiểu năng kia cũng đến đây?”
Ba người Tô Tuyết nhìn theo ngón tay của Tô Quân thì thấy Trần Thanh Xuyên đang đi tới từ xa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Ngôn Tình] Sống Chung
2. [Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Lúc này Trần Thanh Xuyên đút hai tay vào túi, thậm chí còn lười biếng ngáp một cái, dáng vẻ mới tỉnh ngủ.
Bọn họ rất kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu Trần Thanh Xuyên đến đây làm gì.
Nhưng điều làm cho bọn họ càng cảm thấy kinh ngạc hơn là bọn họ đang xếp hàng chờ kiểm tra thiệp mời, Trần Thanh Xuyên lại đi qua đám người, đi qua cửa chính giữa vào sảnh khách sạn, ngay cả bốn cô gái lễ tân cũng không kiểm tra thiệp mời của anh!
Chu Ngọc Hồng nhìn thấy chuyện không hợp lý này thì trợn mắt há miệng.
“Không phải chứ, vì sao vậy, không phải mỗi người đi vào đều phải kiểm tra thiệp mời sao, sao thằng nhóc đó lại có thể nghênh ngang đi vào như thế?”
Đúng vậy, Lưu Chấn cũng muốn biết vấn đề này, Trần Thanh Xuyên là tên vô dụng, sao có thể công khai đi vào Đại Minh Thánh Thiện?
Đúng lúc này, Tô Quân đột nhiên vỗ đùi: “Con biết rồi!”