Công ty có tổng tài sản gần hai trăm triệu tệ là thành tựu đáng tự hào nhất của Cố Đại Bằng trong những năm gần đây, và không ít lần được nhắc đến trên bàn rượu.
Nhưng Trần Thanh Xuyên trước mắt lại nói rằng việc kinh doanh của ông ta chỉ là chuyện nhỏ, điều này khiến ông ta khá bức xúc.
Đập một cái “rầm” xuống bàn, Cố Đại Bằng tức giận quát: “Cậu là cái thá gì, cậu chỉ một thứ vô tích sự không bằng rác rưởi mà thôi, còn dám bình phẩm việc kinh doanh của tôi lớn nhỏ thế nào, cậu xứng à?!”
“Còn nữa, nếu việc kinh doanh của tôi thực sự là nhỏ, vậy các cậu đừng có tung tăng tung tẩy tới cửa cầu xin hợp đồng từ tôi, thằng oắt con!”
Sau một hồi trách móc giận dữ, Cố Đại Bằng cuối cùng lại đánh giá về Trần Thanh Xuyên.
“Một tên rác rưởi như cậu mà còn muốn đến lấy hợp đồng ư, còn không nhìn xem mình là loại phế vật gì!”
“Còn muốn lấy được hợp đồng từ tôi, đi ăn phân chó đi. Cả đời này ông đây cũng sẽ không cho cậu cơ hội đó đâu!”
Đàm phán thất bại rồi, còn là kiểu thất bại hỏng bét, không có khả năng sửa chữa.
Tuy nhiên, Trần Thanh Xuyên chưa bao giờ nghĩ đến việc sửa chữa vấn đề này. Theo anh thì từ trước đến giờ, hợp đồng chưa bao giờ là cầu xin mà được.
Triết lý kinh doanh của anh luôn là thế này: Tôi sẽ làm hết sức mình và tốt nhất trong sản phẩm của mình, khi đó việc anh hợp tác với tôi không phải là tôi đến để cầu xin anh, mà là anh chủ động đến cửa năn nỉ xin tôi hợp tác với anh, vì sản phẩm của tôi là tốt nhất!
Cho nên anh không thích kiểu kinh doanh của Tô Tuyết, càng không quen nhìn cái loại trong túi quần chỉ cất hai đồng tiền xu như Cố Đại Bằng mà còn tự cho mình là đúng, đắc ý khoe khoang.
“Ông sẽ tự giao hợp đồng tới, cứ chờ xem.”
Sau khi dứt lời, Trần Thanh Xuyên quay người rời đi, tiếng ồn ào của Cố Đại Bằng truyền đến từ phía sau anh, anh chỉ coi như chó hoang đánh rắm.
Có thời gian đấu võ mồm thì thà anh về công ty nằm xuống bàn ngủ còn hơn, thoải mái làm sao.
Sau khi rời khỏi bên này, Trần Thanh Xuyên lên xe, Hoàng Ny Ny ngồi ở hàng ghế sau.
“Trần Thanh Xuyên, tôi rất khó hiểu, làm thế nào mà lần trước anh có được hơn một vạn người dùng hợp lệ thế?”
Làm thế nào mà có được? Trần Thanh Xuyên trả lời thẳng: “Hệ thống gặp trục trặc, đó là lý do.”
Đây là một câu trả lời chiếu lệ, nhưng nếu có não thì chắc hẳn sẽ nghe ra được Trần Thanh Xuyên đang không muốn nói câu trả lời thực sự.
Nhưng điều thú vị là hôm nay Hoàng Ny Ny đi ra ngoài không mang theo não, hoặc là từ khi ra đời đã bỏ não lại trong bụng mẹ rồi.
“Tôi đã nói mà, làm sao anh có thể có được hơn mười ngàn người dùng hợp lệ cùng một lúc được chứ.”
“Vậy thì cũng khó trách, vừa rồi khi Cố Đại Bằng bảo chúng ta cút ra ngoài, anh lại thật sự đồng ý cút đi một cách sảng khoái.”
Khi Hoàng Ny Ny đang phàn nàn về điều này ở hàng ghế sau, Trần Thanh Xuyên hỏi: “Cô muốn nói, tôi không hổ là rác rưởi trong miệng bọn họ à?”
Hoàng Ny Ny chế nhạo: “Tôi không có nói như vậy, tự anh nói đó.”
Khóe miệng Trần Thanh Xuyên hơi nhếch lên, cũng không nói thêm gì.
Anh cũng không thèm đấu võ mồm với Cố Đại Bằng, vậy thì làm sao có thể cãi nhau với một người phụ nữ như Hoàng Ny Ny, trừ khi anh rảnh rỗi không có việc gì làm.
Chiếc xe phi nước đại suốt chặng đường và cuối cùng cũng quay trở lại công ty.
Sau khi đến văn phòng, Trần Thanh Xuyên và Hoàng Ny Ny vào văn phòng của Trương Tứ Hải.
Ngay khi bước vào cửa, Hoàng Ny Ny đã nói với Trương Tứ Hải: “Trưởng phòng, mối làm ăn này lại rối tung lên rồi, nhưng đó không phải là lỗi của tôi.”
“Tôi đang muốn nói chuyện thật tốt với Cố Đại Bằng, kết quả người ta bảo cút đi, Trần Thanh Xuyên đã ngoan ngoãn đồng ý rời đi rồi.”
Trương Tứ Hải mặt không chút thay đổi mà lên tiếng: “Không hoàn thành là rất bình thường, hoàn thành mới là không bình thường đấy. Tôi không ôm hy vọng gì cả khi phái các người đi, chẳng qua là coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa thôi. Ngay cả nhân viên bán hàng xuất sắc nhất cũng không thể nắm bắt được thương vụ này, huống hồ là hai người kém xuất sắc nhất như các người. Được rồi, các người đi ra ngoài đi!”
Lúc ấy Hoàng Ny Ny không vui, cái gì gọi là kém xuất sắc nhất, không phải đang vòng vo nói cô ta là rác rưởi à?
Nhưng cô ta cảm thấy mình hoàn toàn không phải là rác rưởi, nguyên nhân không hoàn thành nhiệm vụ hoàn toàn là do kẻ rác rưởi Trần Thanh Xuyên, nên khi rời văn phòng, cô ta tức giận nhắn lại cho Trần Thanh Xuyên: “Tôi không nên yêu cầu đi cùng với anh mới đúng!”
Trần Thanh Xuyên nói chuyện cũng rất chặn họng người ta: “Tôi cầu xin cô đi với tôi hả?”
Đúng là không cầu xin, là do động cơ không trong sáng của chính Hoàng Ny Ny, nên cô ta cũng chỉ có thể nghẹn họng.
Sau khi Hoàng Ny Ny thở hổn hển bỏ đi, Trần Thanh Xuyên cũng chuẩn bị rời đi.
Nhưng trước khi rời đi, anh nói với Trương Tứ Hải: “Buổi sáng ngày mai tôi sẽ đưa hợp đồng cho ông.”
Đây là anh nói với Trương Tứ Hải, lại mượn Trương Tứ Hải để nói với Tô Tuyết, đừng lo lắng về những chuyện tầm thường như vậy.
Trương Tứ Hải có lẽ cũng có thể hiểu rằng Trần Thanh Xuyên đang nhờ ông ta chuyển lời, nhưng câu hỏi đặt ra là tên rác rưởi này dựa vào đâu mà lấy được hợp đồng?
Đặt bút trong tay xuống, Trương Tứ Hải dựa lưng vào ghế ngồi, quan sát Trần Thanh Xuyên.
“Thành tích vẫn chưa làm ra được, nhưng lại rất tích cực chém gió. Nào, nói cho tôi biết cậu dựa vào đâu mà lấy được hợp đồng. Chẳng lẽ chỉ bằng cái đức hạnh không biết xấu hổ và cái kiểu ăn nói ngu ngốc của cậu hả? Bản thân mình là cái gì mà trong lòng mình còn không biết!”
“Đã thế còn nói cái gì mà sáng mai sẽ đưa hợp đồng đến đây, xem cậu ngông cuồng đến cỡ nào kìa, quả thực là không có ranh giới.”
“Vậy chi bằng cậu thấy như vậy được không, nếu như cậu thật sự lấy được hợp đồng gia hạn của Cố Đại Bằng, tôi liền chặt đầu giữ làm ghế ngồi, cậu cảm thấy như thế nào?”
Chẳng ra làm sao cả, Trần Thanh Xuyên bác bỏ ngay lập tức: “Thích ngồi thì ông cứ tùy ý, tôi không thèm.”
Thái độ kiêu ngạo này thực sự khiến Trương Tứ Hải vô cùng tức giận.
Tên rác rưởi này từng là nhân viên bảo vệ, nhưng bây giờ ở bộ phận kinh doanh lại trở nên ngông cuồng rồi, chẳng lẽ chỉ vì Tô Tuyết đã cho anh mặt mũi, điều anh đến bộ phận kinh doanh sao? Trương Tứ Hải chỉ nghĩ đến khả năng này, ngoài cái này ra thì không có gì khác.
Nhìn qua cửa sổ, thấy Trần Thanh Xuyên đã trở lại khu văn phòng và lại đang ngủ trên bàn, Trương Tứ Hải nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu cứ việc ngông cuồng đi, sớm muộn gì cũng bị tôi đá mông ra ngoài thôi. Bộ phận kinh doanh của Trương Tứ Hải tôi chắc chắn không phải là một trạm tái chế rác thải!”
Trần Thanh Xuyên không quan tâm đến thái độ của Trương Tứ Hải, ông ta thích nghĩ gì thì cứ nghĩ, chẳng phải việc của anh.
Không nói đến Trương Tứ Hải nữa, những gì Hoàng Ny Ny nói với đồng nghiệp tốt của cô ta lúc này lọt vào tai Trần Thanh Xuyên, anh cũng không thấy sao hết.
Đồng nghiệp tốt: “Ny Ny, tôi đã nói với cô từ lâu rồi mà, đó là một tên rác rưởi, thế mà cô không tin, có thể nào cũng muốn dính tới. Bây giờ thì hay rồi, lại mất mặt thêm một lần nữa, lúc này biết là tôi muốn tốt cho cô rồi đúng chưa?”
Hoàng Ny Ny: “Trời ơi, đừng nhắc nữa. Lúc đầu tôi còn nghĩ anh ta là chồng của sếp Tô nên ít nhiều cũng có chút năng lực chứ đúng không? Về sau thấy anh ta kéo được nhiều người dùng hợp lệ như vậy, nên tôi càng thêm kiên định về điểm ấy. Nhưng ai biết được hôm nay anh ta lại có biểu hiện rác rưởi như thế chứ, cuối cùng anh ta đã thú nhận với tôi, rằng dữ liệu của những người dùng hợp lệ đó đều là lỗi hệ thống.”
Đồng nghiệp tốt: “Gì mà lỗi hệ thống, vậy mà cô cũng tin cho được, đó rõ ràng là sếp Tô ở sau lưng giở trò cho anh ta!”
Hoàng Ny Ny: “Được rồi, được rồi, tôi không muốn nhắc đến anh ta nữa, hao tổn sức lực đủ rồi, tôi không muốn lãng phí thêm thời gian nữa…”
Trần Thanh Xuyên thậm chí chẳng thèm để lộ ra một biểu hiện giễu cợt trước những gì Hoàng Ny Ny nói với đồng nghiệp tốt.
Với thời gian rảnh rỗi này, còn không bằng anh nằm trên bàn đánh một giấc ngon lành thì hơn, chờ buổi tối rồi đi chỉnh đốn Cố Đại Bằng nữa chứ!