Nhìn bóng lưng vừa rời đi của Đệ Ngũ Danh, Trần Thanh Xuyên để lộ nét cười chế giễu trên mặt.
“Cô ta đắc ý quá nhỉ, nếu cô ta đã thấy đồng tiền có sức mạnh lớn vậy thì để cô ta cảm nhận một chút là được!”
Trần Thanh Xuyên chuẩn bị xử lý bằng tiền, không phải muốn so xem ai nhiều tiền hơn à? Thế thì trò chơi này đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa.
Thế là anh lập tức đi về phía giám khảo.
Nhưng đi chưa được mấy bước, cánh tay anh đã bị kéo lại, xoay đầu lại, Trần Thanh Xuyên thấy Mạc Tiểu Vũ khẽ lắc đầu.
“Cuộc thi kiểu này tham gia cũng không có ý nghĩa gì, mới vòng loại thôi mà đã không có tính công bằng thế này.”
Nghe xong, Trần Thanh Xuyên cũng im lặng đi.
Anh phải thừa nhận rằng cô ta nói có lý, cuộc thi mà như thế này thì không có ý nghĩa gì lớn cả. Mặc cho chương trình có tuyên truyền rầm rộ, nói là tìm kiếm giọng ca đã bị quên lãng, nhưng cuối cùng người mà họ tìm thật sự là người có tiền.
Không tiền không quyền mà muốn xuất hiện ở chương trình này, thì không thể nào…
“Cảm ơn anh hôm nay đã đi cùng tôi, nhưng bây giờ tôi muốn đi về, tôi muốn tự mình yên tĩnh một chút.”
Mạc Tiểu Vũ đề nghị xong, Trần Thanh Xuyên gật đầu, sau đó lập tức đưa cô về.
Sau khi tiễn xong Mạc Tiểu Vũ, Trần Thanh Xuyên lái xe đi nhưng trong đầu cứ nhớ đến chuyện cuộc thi.
Đột nhiên, có một ý nghĩ điên rồ xuất hiện trong đầu anh…
Về đến văn hóa Đông Tinh, Trần Thanh Xuyên tìm đến Tô Tuyết, kể lại đại khái chuyện của Mạc Tiểu Vũ.
Khi anh nói xong, Tô Tuyết tò mò nhìn anh, không hiểu anh có ý gì.
“Anh muốn hỏi tôi có người quen ở chương trình đó không à? Tôi không biết, cũng không có cách tìm quan hệ thay cô ta đâu.”
Tô Tuyết thật lòng nói, nhưng Trần Thanh Xuyên không phải muốn biết về chuyện này.
“Không phải, cũng không cần tham gia cuộc thi này, bây giờ tôi muốn tổ chức một cuộc thi khác.”
“Một cuộc thi khác?”
Sau câu hỏi cùng vẻ mặt khó hiểu của Tô Tuyết, anh gật đầu: “Đúng rồi, tổ chức một cuộc thi khác.”
Sau đó, Trần Thanh Xuyên nói ra những gì anh đang nghĩ với Tô Tuyết.
“Chương trình này không công bằng, đã là chuyện mà ai cũng biết, nhiều thí sinh được yêu thích nhiều cuối cùng đều bị loại, vậy nên tôi cảm thấy chuyện này chúng ta có thể xử lí dưới một góc độ khác, họ thi là việc của họ, chúng ta làm một cuộc thi khác.”
“Tôi sẽ chiêu mộ những thí sinh có năng lực nhưng bị loại ở mùa trước như Mạc Tiểu Vũ, so sánh với hình thức chương trình của họ, tất cả giám khảo sẽ do cư dân mạng bỏ phiếu phân đạt hay không, không cần sự phê bình của giám khảo cố định.”
“Có chương trình của họ để so sánh, chương trình của chúng ta chiếm ưu thế về độ quốc dân, hơn nữa chương trình của chúng ta không cần lên đài, chỉ cần phát sóng trên mạng là được, thậm chí chỉ cần một kênh livestream…”
Khi Trần Thanh Xuyên nói hết suy nghĩ và tính toán của mình ra, Tô Tuyết ngơ ngác.
Cô không ngờ tới Trần Thanh Xuyên sẽ nghĩ ra cuộc thi khác chỉ với chuyện Mạc Tiểu Vũ đi thi.
Ý tưởng này rất lạ lùng, nhưng không thể phủ nhận rằng độ nóng của nó sẽ khá cao.
Hơn nữa tốt nhất là chương trình này sẽ ăn theo nhiệt độ của chương trình khác, thí sinh có mối liên quan nhất định với chương trình đó, nhưng chỉ cần đặt tên khác, thể thức thi đấu khác nhau, thì sẽ không tồn tại vấn đề bản quyền, dường như cũng có cơ hội tốt.
Nhưng với Trần Thanh Xuyên mà nói đây không chỉ là có cơ hội, mà là quá có cơ hội.
“Đầu tư vào chương trình này ít, vốn cũng sẽ thấp, giống như tôi vừa nói, chỉ cần một kênh livestream là được. Nhưng cô nghĩ tới chưa, nếu chương trình này mà nổi thì sẽ đem lại không ít lợi ích cho cô.”
“Trước hết tên tuổi văn hóa Đông Tinh sẽ được biết đến, vô hình trung sẽ mang lại độ phổ biến cho các cô. Ngoài ra, sau khi nổi lên, sẽ có công ty chủ động tìm chúng ta bàn chuyện quảng cáo, lúc đó công ty lại nhận về lợi nhuận cao hơn. Cuối cùng, chương trình này có thể sẽ bồi dưỡng được vài minh tinh, ít nhất cũng là KOL, công ty cô chắc chắn sẽ tiến thêm được một bước.”
“Thu được nhiều thế mà đầu tư cô bỏ ra chỉ có vài triệu tệ thôi, tỷ lệ kiếm lời cao ngất ngưỡng!”
Trần Thanh Xuyên phân tích xong, Tô Tuyết há hốc mồm miệng, nhìn anh như thể nhìn người ngoài hành tinh.
“Trước kia tôi chỉ thấy kiểu người như anh sở dĩ có thể thành công là vì bẩm sinh may mắn, nếu không có gia đình giúp đỡ, các anh mà khởi nghiệp thì khéo mà thất bại thảm hại.”
“Nhưng hôm nay, hôm nay anh làm tôi phải thay đổi cái nhìn, khiến tôi nhận thực rõ ràng rằng không có ai thành công một cách dễ dàng hết, giống như chuyện của Mạc Tiểu Vũ hôm nay gặp phải, nghe xong tôi chỉ ít nhiều thất bất bình, tức giận thay, nhưng anh lại nhìn thấy cơ hội làm giàu…”
Tô Tuyết bội phục con mắt lành nghề của anh, hiếm ai nhìn xa trông rộng được thế này.
Đương nhiên rồi, ngoài bội phục ra cô cũng đồng ý với đề nghị của anh, chiều hôm đó bèn mở họp cấp cao công ty, chuẩn bị chắc chắn chuyện này đã, hơn nữa còn hoàn thành với tốc độ nhanh nhất, vòng thi tiếp theo sắp bắt đầu rồi, thời gian rất cấp bách.
Trên bàn họp, Tô Tuyết nêu kế hoạch này ra, phân tích được mất cho mọi người.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy có thể thực hiện, thu nhiều hơn lỗ, hơn nữa có khả năng được lợi cao.
Nhưng có một phó tổng cứ kiên quyết phản đối, hơn nữa lý do vô cùng rõ: “Làm như thế là đối đầu với đài truyền hình, các người nghĩ đài sẽ tha cho chúng ta không? Kết quả rất có thể xảy ra là, chương trình của chúng ta không nổi, đầu tư coi như bỏ; chương trình chúng ta nổi, mọi thành quả đều sẽ bị đài truyền hình cướp mất, chúng ta phí công phí sức.”
“Nếu thế thì tại sao tôi phải làm chương trình này? Thế nên tôi phản đối!”
Người này tên Lý Đại Vĩ, là người cũ của công ty, nói chính xác là một trong những người hợp tác từ đầu với Tô Tuyết.
Theo như hiểu biết của Trần Thanh Xuyên, kẻ không có chí lớn, chỉ muốn yên lành này, rất vừa lòng với hiện trạng công ty bấy giờ. Có chút nguy hiểm cũng không muốn làm, anh ta ước gì làm kinh doanh cũng như gửi ngân hàng, ngày nào cũng có lời, cho dù là chỉ 8-900 tệ cũng được, đây chính là chí lớn của Lý Đại Vĩ.
Trần Thanh Xuyên mà còn hiểu rõ anh ta thì huống hồ gì là Tô Tuyết.
Tô Tuyết biết rõ tính nhát gan của anh ta, nhưng vì sự phát triển của công ty, cô bắt buộc phải cho thông qua hạng mục này.
Thế là sau đó cô phải giải thích với Lý Đại Vĩ, diễn đạt chuyện này không vi phạm bản quyền, đài truyền hình cũng không làm gì được họ.
Nhưng anh ta cứ không đồng ý: “Công ty chúng ta có năng lực hay đài truyền hình? Đài người ta có quan hệ thế nào, muốn phá công ty chúng ta thì dễ lắm, bừa thôi cũng đủ cho chúng ta gục hết.”
“Ngoài ra, cô đừng tưởng tôi không biết cô có ý gì, Trần Thanh Xuyên là chồng cô, vậy nên cô muốn giúp đỡ anh ta, nhưng công ty chúng ta làm gì có ai không biết anh ta là một thằng vô dụng, một tên vô dụng ngủ suốt ngày mà cô cũng dám đưa ra nói trước hội nghị, cô không cảm thấy quá đáng à? Cô là chủ tịch của công ty thật, nhưng công ty này tôi cũng có đầu tư, tôi cũng là người hợp tác.”
“Bây giờ cô muốn nâng đỡ thằng chồng vô dụng của mình mà muốn tôi mạo hiểm với cô hả? Cho cô biết, không có cửa đâu!”
“Hôm nay tôi nói thẳng ở đây, hạng mục này tôi không đồng ý, có đánh chết cũng không đồng ý!!!”