Khi Trần Thanh Xuyên khuyên nhủ, Ngô Thiến Thiến chỉmỉm cười và nói rằng không sao cả.
Trần Thanh Xuyên tin tưởng cô ấy như vậy, giao cho cô ấy trọng trách nặng nề, trong thời khắc mấu chốt như thế để cô ấy làm “Chỉ huy sáu bộ”, đây là sự tín nhiệm tuyệt đối, đương nhiên cô ấy không thể phụ lòng tin tưởng của Trần Thanh Xuyên, cho nên trong khoảng thời gian này cô ấy làm việc rất vất vả, mỗi đêm mất ngủ là giả, nói chính xác là cô ấy có thể ngủ khi ngồi, nhưng cô ấy chỉ nhất quyết thức và coi 24 giờ là 48 giờ, 72 giờ.
Cô ấy cần phải lập thành tích xuất sắc để không phụ lòng Trần Thanh Xuyên, cô ấy cũng cần chứng minh năng lực của mình với mọi người, nói với mọi người rằng cô ấy không dựa vào thân thể để vươn lên, mà là nhờ chính năng lực của mình!
Sự thật đã chứng minh cô ấy đã làm được rồi, xử lý thành công cuộc khủng hoảng từ chức, vượt qua cửa ải một cách suôn sẻ.
Tuy nhiên, Ngô Thiến Thiến cũng không nhàn rỗi, nếu không cũng sẽ không có kế hoạch cho các bộ phận khác.
Trần Thanh Xuyên vừa mới tận mắt nhìn thấy những kế hoạch này, chúng rất hợp lý và có chủ kiến, có thể tiến triển theo kế hoạch này. Anh đánh giá cao khả năng và sự kiên trì của Ngô Thiến Thiến, nhưng anh không tán thành tình trạng tham công tiếc việc của cô ấy.
“Cô làm việc liều mạng như thế, suy sụp thân thể rồi vào bệnh viện, ai sẽ gánh vác công việc và giải quyết rắc rối thay tôi, chẳng phải đến lúc đó tất cả sẽ đổ lên đầu tôi sao? Vì vậy, cô phải hiểu đạo lý này chứ, nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, muốn lấy lao động làm vinh quang cũng không thể liều mạng như vậy được.”
“Sau này nếu còn dám liều mạng như thế, tôi sẽ sa thải cô đấy! Không, tôi sẽ sắp sếp cô đến làm lễ tân ở Đại Minh Thánh Thiện, để mỗi ngày cô muốn bận cũng không bận được, chỉ có thể đứng đó lo lắng suông, ngoại trừ suy nghĩ lung tung cũng không làm được gì!”
Đương nhiên Ngô Thiến Thiến biết Trần Thanh Xuyên đang dọa cô, chỉ muốn tốt cho cô ấy, vì vậy cuối cùng cô ấy cũng mỉm cười đồng ý: “Anh yên tâm sếp Trần, tôi hiểu rồi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý, tôi không muốn làm lễ tân đâu.”
Trần Thanh Xuyên mỉm cười gật đầu, sau đó bảo Ngô Thiến Thiến xin nghỉ một ngày, trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Ngô Thiến Thiến đã hoàn thành công việc trong tay, nên cô ấy vẫn khá thoải mái đi nghỉ ngơi.
Nhưng trước khi ra khỏi cửa, cô ấy hỏi thư ký mới Dư Tư Mẫn: “Dư Tư Mẫn làm việc có ổn không?”
Trần Thanh Xuyên trả lời rằng cũng không tệ, sau đó hỏi Ngô Thiến Thiến: “Làm sao vậy, có chuyện gì không?”
Ngô Thiến Thiến lắc đầu: “Không có gì, chỉ là một câu hỏi đơn giản thôi. Dù sao cũng là do tôi đề bạt, nếu làm việc không tốt thì tôi áy náy lắm.”
Trần Thanh Xuyên vẫy tay với Ngô Thiến Thiến: “Được rồi, được rồi, đừng quan tâm nữa, trở về nghỉ ngơi đi!”
Ngô Thiến Thiến biết Trần Thanh Xuyên muốn tốt cho mình nên cũng gật đầu rời đi.
Sau khi rời khỏi công ty, cô ấy đứng trước cửa công ty, tận hưởng hơi ấm của ánh nắng dịu nhẹ, cơ thể và trái tim của Ngô Thiến Thiến đều tràn đầy sự ấm áp.
Không cần phải nói lý do tại sao lại ấm áp, đó chính là bởi vì sự quan tâm chăm sóc của Trần Thanh Xuyên.
Đương nhiên, loại ấm áp này không phải bởi vì cô ấy có tình cảm với Trần Thanh Xuyên, chỉ là vì cảm thấy mình có thể được một ông chủ quan tâm đến mình như vậy, khiến cô ấy rất vui vẻ và cảm thấy tràn đầy sức mạnh.
“Sếp Trần yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của anh, tuyệt đối sẽ không!”
…
Đối với quyết tâm của Ngô Thiến Thiến, Trần Thanh Xuyên vẫn biết rõ, cuối cùng cô ấy đã có được vị trí để thể hiện tài năng của mình, vì vậy cô ấy sẽ cố gắng hết sức để chứng minh năng lực của mình với mọi người. Nhưng mà liều mạng như vậy hiển nhiên là không ổn, vẫn là câu nói kia, nước chảy ròng ròng mới có thể chảy dài.
Sau khi đuổi Ngô Thiến Thiến đi, Trần Thanh Xuyên bấm điện thoại và gọi Dư Tư Mẫn vào.
Khi Dư Tư Mẫn bước vào văn phòng, cô ấy chỉ nghĩ rằng Trần Thanh Xuyên có một số công việc cần dặn dò nên chăm chú lắng nghe.
Nhưng trên thực tế, lần này Trần Thanh Xuyên gọi cô ấy đến đây không phải vì công việc, đương nhiên cũng không phải vì lý do cá nhân, mà sau khi ra hiệu cho Dư Tư Mẫn ngồi xuống, anh cùng cô trò chuyện về vấn đề phát triển kinh tế.
Với một bằng tiến sĩ như vậy, bất kể hành động thực tế là gì, kiến thức lý thuyết và tầm nhìn vĩ mô chắc chắn không có vấn đề gì, Trần Thanh Xuyên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, nghiêm túc xin lời khuyên của Dư Tư Mẫn.
Ban đầu, Dư Tư Mẫn nghĩ rằng Trần Thanh Xuyên chỉ đang giả vờ, dù sao thì các ông chủ lớn cũng thích giả vờ hiểu biết và đam mê theo đuổi văn hóa, nhưng sau khi giao tiếp thực tế, cô ấy nhận ra không phải như vậy. Trần Thanh Xuyên thực sự đã xin lời khuyên, nhưng kiểu khuyên này không phải là chỉ giáo học sinh, nếu cô ấy nói sâu xa chuyện gì, Trần Thanh Xuyên sẽ bác bỏ cô ấy.
Tất nhiên, đây không phải là một sự phản bác thực sự, chính xác hơn là một cuộc thảo luận, thảo luận về phát triển kinh tế bằng các ví dụ thực tế, để khám phá một sự phát triển bền vững và đột phá dài hạn hơn dưới sự kết hợp giữa thực tiễn và lý thuyết.
Trong cuộc thảo luận với Trần Thanh Xuyên, Dư Tư Mẫn cũng được hưởng lợi rất nhiều, hiểu một số điều mà trước đây mình không hiểu, không phải vì cái gì khác, mà là bởi vì Trần Thanh Xuyên có kinh nghiệm thực tế mạnh mẽ.
“Trước khi trao đổi với cô, tôi cảm thấy nghiên cứu về kinh tế của mình đã rất sâu sắc, thậm chí tôi còn ảo tưởng mình là kiệt xuất thiên hạ. Nhưng sau khi trao đổi, tôi nhận ra mình chỉ là Triệu Quất chỉ biết nói suông, cảm thấy mình rất kiên nhẫn, nhưng thực tế nếu thật sự lâm vào thực chiến, sẽ nhanh chóng bị đánh cho tơi bời.”
“Sếp Trần, cuộc trò chuyện hôm nay đã mang lại lợi ích cho tôi rất nhiều. Tôi đã thành công nhận ra điểm mạnh của bản thân và khoảng cách giữa bộ lý thuyết kinh tế và thực tế của tôi. Tôi thực sự rất cảm kích, điều này sẽ rất hữu ích cho nghiên cứu kinh tế trong tương lai của tôi.”
Sau cuộc thảo luận, Dư Tư Mẫn bày tỏ cảm xúc thật của mình với Trần Thanh Xuyên.
Trần Thanh Xuyên mỉm cười và vẫy tay: “Tôi không dám nhận lời cảm ơn của một tiến sĩ vĩ đại như cô đâu. Nếu muốn nói lời cảm ơn, thì nên là tôi cảm ơn cô. Lý thuyết của cô đã mở rộng tầm nhìn của tôi, cũng khiến tôi mơ hồ tìm thấy kế hoạch định hướng cho sự phát triển trong tương lai của công ty chúng ta.”
Dư Tư Mẫn mỉm cười: “Sếp Trần nói đùa à, lý thuyết của tôi chưa chắc có thể tìm được kế hoạch định hướng phát triển phù hợp với công ty chúng ta. Cho dù nó thực sự phù hợp, chúng ta làm sao có thể kiểm soát được? Anh đừng quên, chúng ta chỉ là một chi nhánh, hơn nữa chi nhánh chỉ có tư cách đi theo kế hoạch của tổng bộ, làm sao có vốn đi theo tổng bộ chứ!”
Theo lẽ thường, những gì Dư Tư Mẫn nói rất đúng, chi nhánh thực sự không đủ tư cách để dẫn dắt trụ sở chính.
Nhưng co oaays hiển nhiên không biết, thân phận của Trần Thanh Xuyên đã xác định anh có thể phá vỡ lẽ thường, hơn nữa anh cũng có đầy đủ năng lực dẫn dắt tổng bộ làm theo kế hoạch định hướng của chi nhanh. Chuyện người khác không làm được, người lãnh đạo tương lai của tập đoàn Đại Minh thì có thể làm được!
Đương nhiên, chuyện này anh sẽ không nói cho Du Tư Mẫn, dù sao nói ra thì giống như khoe khoang, anh cũng không phải loại người như vậy, cho nên vừa rồi anh không trả lời chủ đề này, mà chỉ nói sang chủ đề khác.
Vào buổi tối, vì Trần Thanh Xuyên muốn gặp một khách hàng và thảo luận về một số công việc kinh doanh, anh không về nhà ăn tối mà đưa Dư Tư Mẫn đi ăn tối. Đương nhiên, loại bữa tối có mục đích bàn công việc này cũng rất bình thường, dù sao đối phương cũng dẫn theo một thư ký, có thư ký ở đây cung cấp một số thông tin và số liệu chi tiết sẽ càng thuận tiện hơn.
Chỉ là cuộc đàm phán kinh doanh diễn ra thuận lợi, nhưng khi công việc kết thúc và đi về thì lại có chuyện xảy ra…