Năm đó, Mã Phúc Vĩ từng theo đuổi Tô Tuyết, theo đuổi một cách công khai trong trường đại học, nếu nói tất cả mọi người đều biết thì cũng chẳng khác mấy.
Nhưng Tô Tuyết không đồng ý. Cô không thích, và cô cũng chướng mắt nhân phẩm của Mã Phúc Vĩ.
Sự thật đã chứng minh ánh mắt của cô vẫn rất chính xác. Sau các loại theo đuổi không có kết quả, Mã Phúc Vĩ sinh lòng thù hận, tung lời đồn về Tô Tuyết trong trường học, nói hôm nay cô bị ai ngủ, ngày mai lại bị ai chơi, v.v..
Cho nên từ đó về sau, Tô Tuyết càng xem thường thằng cha này hơn.
Dù ra trường đã nhiều năm rồi, mọi người đều đã qua cái tuổi ngu dốt rồi, nhưng theo quan điểm của Tô Tuyết, thời gian sẽ có tác dụng đối với cây non và hạt giống, nhưng nó sẽ không bao giờ có tác dụng đối với phân chó. Thời gian chỉ có thể làm cho phân chó lên men, hơn nữa càng ngày càng thối!
Trong mắt cô lúc này, Mã Phúc Vĩ chỉ là phân chó đã lên men kia, càng ngày càng bốc mùi hôi thối.
Nhưng sự thật chứng minh, Mã Phúc Vĩ thực sự không phải là Mã Phúc Vĩ của năm đó, ít nhất là về lòng dạ cũng không còn như xưa.
Dù không được kính rượu hay bị Tô Tuyết bỏ qua, anh ta đều biểu hiện không bận tâm, thậm chí còn nở nụ cười rạng rỡ.
“Tô Tuyết vẫn thích đùa giỡn như vậy nhỉ. Nào nào nào, vì tình nghĩa bạn học năm đó, mọi người hãy cùng cạn ly rượu này.”
Mã Phúc Vĩ nói xong liền ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, sau đó nồng nhiệt mời mọi người uống cạn.
Dường như anh ta không quan tâm đến chuyện vừa rồi.
Và mọi người cũng nhân cơ hội này để nhanh chóng xóa đi những khó chịu trước đó, trò chuyện và uống rượu sôi nổi.
Trần Thanh Xuyên không quan tâm đến điều này, anh chỉ muốn lấp đầy bụng, không để mình đói. Về những gì người khác nói… cứ nói đi!
Kiến không thích voi lộ mông khi đi đường, nhưng vậy thì sao, voi sẽ không đi đường vì cái nhìn của con kiến ư? Điều này không thực tế.
Thực tế lớn nhất lúc này là Trần Thanh Xuyên nhìn họ như thể anh đang nhìn một đám trẻ chưa đủ lông đủ cánh. Độ cao giữa anh và họ không giống nhau, cho nên tự nhiên cũng không so đo với bọn họ.
Nhưng biểu hiện này của anh lại bị một người bên cạnh tên là Tôn Bằng coi là kém cỏi.
Tôn Bằng quay đầu nhìn Trần Thanh Xuyên: “Anh có cảm thấy sự hiện diện của anh là dư thừa biết bao không?”
“Vì sự xuất hiện của anh mà Phó tổng giám đốc Mã mất mặt, cũng bởi vì sự xuất hiện của anh mà mọi người trở nên không vui.”
“Vậy tại sao anh lại xuất hiện, chẳng lẽ anh không biết anh là nhân vật không được hoan nghênh sao?”
Giọng nói của Tôn Bằng không nhỏ, nhưng bị hoàn cảnh náo nhiệt đè nén nên Tô Tuyết không nghe thấy.
Trần Thanh Xuyên không cần cô nghe thấy, anh không hề để tâm đến chuyện lông gà vỏ tỏi này.
Vì vậy, Tôn Bằng nói phần Tôn Bằng, anh ăn phần anh.
Cuối cùng, anh còn gắp cho Tôn Bằng một đũa đồ ăn: “Anh ăn thử đi, món này ăn rất ngon.”
Tôn Bằng tức giận, làm sao lại như vậy? Thế này có khác gì mặt dày vô sỉ đâu chứ?
Tôi đang trào phúng anh đấy, anh đánh tôi thì còn coi như anh kiên cường, anh cút đi cũng coi như anh thức thời, nhưng mẹ nó, anh gắp đồ ăn cho tôi là sao?
Tôn Bằng đang khó chịu, lời nói của Mã Phúc Vĩ đã truyền đến: “Yo, Tôn Bằng, cậu có quan hệ tốt với vị này nhỉ. Theo tôi thấy, các cậu nên tự mình uống ly rượu với nhau mới đúng, kính tình bạn giữa các cậu. Nhanh, cạn đi!”
Nghe vậy, Tôn Bằng lập tức trở nên lo lắng. Anh ta biết rất rõ mình đã bị Mã Phúc Vĩ hiểu lầm.
Vì vậy, anh ta nhanh chóng giải thích: “Phó tổng giám đốc Mã, hãy nghe tôi, tôi và anh ta…”
Mã Phúc Vĩ xua tay: “Không cần, không cần, nếu mọi người có thể ngồi cùng nhau thì tự nhiên đều là bạn bè, quan hệ các cậu tốt là điều dễ hiểu.”
“Chậc, đúng rồi, tôi quên nói với cậu chuyện này. Trước đó cậu nhờ tôi điều cậu đến công ty chúng tôi nhậm chức quản lý, nhưng chuyện này không thành công rồi, bởi vì những người quản lý của công ty chúng tôi đều rất có năng lực và kinh nghiệm. Điều quan trọng là phải có mắt nhìn, cậu vẫn còn thiếu điểm này lắm. Vì vậy, theo tôi, phải mất một thời gian nữa mới được, cậu nên trưởng thành hơn đi!”
Tôn Bằng sắp bị oan đến chết rồi. Làm sao anh ta có thể có quan hệ tốt với Trần Thanh Xuyên cơ chứ? Vừa rồi anh ta đang chế nhạo Trần Thanh Xuyên cơ mà! Ai biết Trần Thanh Xuyên không ra bài theo lẽ thường, lại còn gắp một đũa đồ ăn cho anh ta. Đũa đồ ăn này cũng không có vấn đề gì, chỉ trực tiếp khiến Mã Phúc Vĩ hiểu lầm thôi.
Anh ta biết đã cầu xin Mã Phúc Vĩ bao nhiêu lần, bấy giờ không dễ dàng gì mới xin được Mã Phúc Vĩ hứa giao cho anh ta một chức quản lý.
Lần này thì tốt rồi, một đũa đồ ăn, trực tiếp đánh nát chức quản lý của anh ta…
Tôn Bằng còn muốn giải thích, nhưng Mã Phúc Vĩ hiển nhiên không muốn nghe anh ta giải thích, trực tiếp uống rượu nói chuyện phiếm với người khác, rất náo nhiệt.
Tôn Bằng chán nản chết mất, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Xuyên, ước gì có thể dùng mắt đâm chết người nào đó.
Nhưng vô dụng, Trần Thanh Xuyên nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, hoàn toàn không để tâm chút nào.
Mãi cho đến khi Tôn Bằng nhìn chằm chằm vào anh hồi lâu, anh mới không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đáp lại…
“Nếu không tôi lại gắp cho anh một đũa đồ ăn nữa nhé, anh có thể ăn thử món cá này, cũng rất ngon.”
Tôn Bằng tức giận đến sắp khóc, mẹ nó, sao anh còn đút đồ ăn cho tôi hả, đừng gắp nữa…
Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, mọi người ăn uống gần như xong xuôi, cũng là lúc bữa tiệc tối sôi động nhất. Mọi người thi nhau khoe khoang chém gió t. Tất nhiên, có một số người nói đúng tình hình thực tế, nhưng lại càng nhiều người khoe khoang thành tựu hiện tại của mình hơn.
Lấy ví dụ như Mã Phúc Vĩ, hiện tại anh ta đang chém gió rất hăng:
“Các người đều nói tôi có ông cụ tốt, đó là do các người không biết cực khổ của tôi.”
“Khi còn ở công ty, tôi bắt đầu là một nhân viên kinh doanh, bận rộn không quản ngày đêm nên cuối cùng mới giành được nghiệp vụ, từng chút một leo lên vị trí phó tổng giám đốc ngày hôm nay bằng chính thành tích của mình. Ngay cả bố tôi cũng nói với tôi rằng tôi là con trai của ông ấy. Nếu không, ông ấy đã giao cho tôi chức tổng giám đốc từ lâu rồi, nói là tôi quá xuất sắc!”
“Ồ, chuyện như vậy rất nhiều, thật sự là kể không hết!”
Những gì Mã Phúc Vĩ nói rất thú vị, nhưng tất cả các bạn học có mặt đều biết rằng đây là một thằng ăn nhờ.
Lại còn dựa vào từng chút thành tích của mình làm được mấy năm nữa chứ. Thành tích của anh ta là gì, thành tích của anh ta chính là khi không kéo được đơn hàng thì sẽ chạy đi tìm bố anh ta đòi đơn hàng, muốn cướp sức lao động của người khác. Đây chính là thành tích đáng kiêu ngạo của anh ta.
Để duy trì thành tích đáng tự hào của bản thân, không biết anh ta đã làm hại bao nhiêu nhân viên bán hàng ở sau lưng!
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc mọi người tiếp tục nghiêm túc nghe Mã Phúc Vĩ chém gió đến nỗi đổ cả vách tường. Ai bảo nhà người có một ông bố trâu bò thế chứ?
Sau khi chém gió lên tận trời xong, Mã Phúc Vĩ nhìn quanh đám đông, muốn tìm ai đó để so sánh thành tích của mình.
Nhưng sau khi nhìn xung quanh, ánh mắt của anh ta cuối cùng khóa chặt vào Trần Thanh Xuyên.
Dù sao thì ai cũng không so được với anh ta, vậy thì cứ dứt khoát xuống tay với người chướng mắt nhất này đi!
Vì vậy, ngay sau đó, Mã Phúc Vĩ nói với Trần Thanh Xuyên: “Nào nào nào, anh đứng dậy, đứng dậy nói về những thành tựu của anh trong những năm qua đi.”
Trần Thanh Xuyên xua tay: “Không có, tôi không có thành tích gì cả, không có nhiều thành tích liên tục như Phó tổng giám đốc Mã.”
Mã Phúc Vĩ không nhịn được cười trước câu trả lời hèn nhát này, mẹ nó thế này hèn nhát quá rồi! Cho điểm phản kích bao nhiêu đây nhỉ? Anh ta thậm chí còn nghĩ tới, chỉ cần Trần Thanh Xuyên khoe khoang, bất kể là khoe ra cái gì, anh ta đều sẽ đạp Trần Thanh Xuyên ngã trên mặt đất mà giẫm đạp.
Anh ta tin rằng thân phận phó tổng giám đốc tập đoàn Đức Mã của mình là đủ để nghiền nát Trần Thanh Xuyên.
Tuy nhiên, sự hèn nhát của Trần Thanh Xuyên đã không cho anh ta một chút cơ hội nào để giẫm đạp.
Vốn đã là phân chó rồi, bạn còn giẫm nó để làm gì?
Vì vậy, Mã Phúc Vĩ trực tiếp chuyển sự chú ý của mình về phía Tô Tuyết: “Tô Tuyết ơi là Tô Tuyết, cậu nói xem, lúc trước cậu chịu đi theo tôi thì tốt biết bao, cần gì phải giống như vậy, tìm một phế vật làm chồng, lại còn hèn nhát như vậy, chẳng dám thả một cái rắm nào trước mặt tôi!”