Mục lục
Rể Hổ Hào Môn - Tô Tuyết - Hạ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Sương có nằm mơ cũng chưa từng tưởng tượng được rằng mình sẽ tè ra quần khi ở tuổi đôi mươi…

Cô ta thật sự cảm giác được mình tè ra quần rõ ràng, không phải vì cái gì khác, mà là do cú chạm cửa vừa rồi, thân thể choáng váng mất kiểm soát, cho nên nhất thời có chút không tự chủ được. Tuy rằng trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, nhưng cô ta sẽ vĩnh viễn không quên cảm giác rõ ràng này.

Cho nên sau khi ý thức được điều này, Hàn Sương thật sự cảm thấy mình chết chắc rồi, muốn tìm khe nứt trên mặt đất vui vào cho đỡ xấu hổ!

Nhưng cũng may Trần Thanh Xuyên hoàn toàn không chú ý đến điều này, chỉ hỏi cô ta bị đụng có nghiêm trọng không.

Lúc này, cô ta có chút khó chịu, cảm thấy chuyện này là do Trần Thanh Xuyên gây ra.

Nhưng có thể trách người ta cái gì đây? Cô ta là người đá người ta, cô ta là người xông vào cửa mà, đúng là trước đó Trần Thanh Xuyên đã cào vào chân cô ta, nhưng đó rõ ràng là hiểu lầm, cô ta biết Trần Thanh Xuyên không cố ý, nhưng bây giờ sau khi đụng vào cửa, Trần Thanh Xuyên vội vàng ôm lấy cô ta để cô ta không bị ngã và chịu thêm tổn thương, cho dù cô ta có khó chịu cũng chỉ có thể nói lời cảm ơn.

Vì vậy, cô ta nhanh chóng nói rằng mình không sao, vội vã chạy ra cửa sau khi thoát khỏi vòng tay của Trần Thanh Xuyên.

Nhưng trên đường đi cô ta rất cẩn thận, sợ Trần Thanh Xuyên phát hiện ra chuyện xấu hổ của cô ta.

Nhưng đi được vài bước, Hàn Sương vẫn nghe thấy Trần Thanh Xuyên ở phía sau lẩm bẩm.

“Trên đất cũng không có nước, sao quần của cô lại ướt thế?”

Hàn Sương xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường, nhưng cô ta cũng chẳng thể giải thích là vừa rồi mình bị đụng đến mức mất tự chủ.

Vì vậy cô ta chỉ có thể cúi đầu đỏ mặt làm bộ như không nghe thấy gì cả, vội vàng xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Nhìn bóng lưng Hàn Sương đi xa, Trần Thanh Xuyên cảm giác mình đã gây họa.

“Mẫn cảm quá, tôi chỉ đỡ cô một cái thôi à, sao cô… ôi!”

Anh có thể nói gì đây, không thể nói rằng phụ nữ thực sự được làm bằng nước, phải không?

Sau khi gọi người phục vụ gọi vài món mới, Trần Thanh Xuyên quay lại phòng VIP.

Chuyện này anh cũng hiểu được, anh chỉ giả vờ không biết chuyện này, nhất định không được nhắc tới, nếu không sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Anh và Hàn Sương giờ phút này rất ăn ý, sau khi Hàn Sương trở về phòng, liền giả vờ như không có việc gì, cũng cười cũng ăn uống, chỉ ít nói hơn thôi, nhưng mọi người đều không chú ý đến cô ta lắm, cũng không có người phát hiện.

Ngay trước khi rời đi, Lý Hiếu Mỹ đã nhận thấy một điều kỳ lạ: “Này, không đúng nha, sao mẹ nhớ tối nay con mặc quần tất tới mà? Quần tất của con đâu, sao lại để trần như thế? Bây giờ là mùa đông đấy, con không lạnh hả?”

Hàn Sương không thể nói do mình tè dầm nên đã cởi ra, chỉ có thể giả vờ nói: “Không lạnh, máy điều hòa mạnh quá, cho nên con cởi ra rồi.”

“Đứa nhỏ này, sao lại không biết bảo trọng thân thể như thế hả, con bị đông lạnh cho xem!”

Lý Hiếu Mỹ cũng không nghi ngờ cô ta, chỉ phàn nàn vài lời như thế.

Trần Thanh Xuyên liếc mắt nhìn Hàn Sương, vừa vặn lúc này Hàn Sương cũng đang nhìn anh.

Nhưng chỉ lướt qua rất nhanh, hiển nhiên là sợ đụng phải ánh mắt của Trần Thanh Xuyên. Cũng may Trần Thanh Xuyên đã hạ quyết tâm và giả vờ như không chú ý đến hành vi kỳ lạ của Hàn Sương, điều này khiến Hàn Sương đỡ xấu hổ hơn nhiều…

Bữa tiệc rất viên mãn, thậm chí Hàn Thiệu Tông còn rất vui vẻ chủ động bắt tay Trần Thanh Xuyên, điều này đủ để chứng minh sự thành công của bữa tối này, cũng đủ để chứng minh sự ghi nhận và biết ơn của nhà họ Hàn đối với con rể tương lai Trần Thanh Xuyên.

Sau khi trở lại xe, Hàn Thiệu Tông lái xe, Hàn Sương và Lý Hiếu Mỹ ngồi ở phía sau xe.

Bọn họ ngồi ở hàng sau trò chuyện rôm rả, Lý Hiếu Mỹ là người lên tiếng trước: “Tối nay hai cha con đã giải quyết hiểu lầm với Thanh Xuyên chưa?”

Hàn Sương gật đầu, cô ta phải thừa nhận rằng trước đó cô ta thực sự đã hiểu lầm Trần Thanh Xuyên, nhưng hiểu lầm nhỏ tối nay khá xấu hổ. Chỉ là hiểu lầm này không thể nói ra, chỉ có thể chôn ở đáy lòng, không nói cho ai biết cả.

Thấy Hàn Sương gật đầu, trong lòng Lý Hiếu Mỹ càng vui vẻ: “Mẹ biết tên nhóc Thanh Xuyên này rất có thủ đoạn, nó là một đứa trẻ có EQ cao, hơn nữa cũng hiểu cách đối nhân xử thế, người thế này rất được người ta yêu thích.”

“Đặc biệt là Thanh Xuyên còn tốt bụng và thông minh, có năng lực và có sự nghiệp. Mẹ càng ngày càng thích người con rể này. Đúng rồi, Tiểu Sương, sau này nếu con tìm được đối tượng như anh rể này. Mẹ nhất định sẽ đồng ý!”

Nghe Lý Hiếu Mỹ ca ngợi Trần Thanh Xuyên như vậy, Hàn Sương cảm thấy hơi khó chịu.

Vì vậy cô ta tức giận nói: “Nếu mẹ thích anh ta như vậy, vậy con cũng gả cho anh ta luôn, để mẹ có thể vừa mắt gấp đôi!”

Lý Tiểu Mỹ trợn tròn mắt: “Này, con nhóc này, con nói tiếng người đi, đúng là không biết xấu hổ!”

Đương nhiên, Lý Hiếu Mỹ cũng biết Hàn Sương chỉ đang nói đùa, vì vậy bà ấy không để trong lòng lắm.

Sau đó, bà ấy lại hỏi Hàn Thiệu Tông: “Lão Hàn, ông cảm thấy đứa nhỏ Thanh Xuyên này thế nào?”

Hàn Thiệu Tông im lặng một lúc, khi Lý Hiếu Mỹ không nghe thấy ông ta trả lời và đang định hỏi lại, Hàn Thiệu Tông đã lên tiếng:

“Không tồi, xứng đáng làm con rể Hàn Thiệu Tông này!”

Lý Hiếu Mỹ khá hài lòng với sự chấp thuận của Hàn Thiệu Tông, nhưng đối với giọng điệu của Hàn Thiệu Tông…

“Lão Hàn, sau này ông xin chú ý chút đi, nếu còn dám dùng giọng điệu này nói chuyện với con rể, xem tôi xử lý ông thế nào!”

“Lại còn xứng làm con rể của Hàn Thiệu Tông, sao không nói ông miễn cưỡng có tư cách làm bố vợ của người ta đi!”

Hàn Thiệu Tông đang lái xe phía trước, tự nhiên bị dạy dỗ, trong lòng buồn bực không thôi.

Là một lãnh đạo, thế mà lại bị dạy dỗ như vậy, khó trách người ta nói mẹ vợ yêu thương con rể, lời này cũng không hề sai…

Ba người nhà Hàn Thiệu Tông rời đi, chủ yếu là vì Hàn Thiệu Tông phải ra sân bay để tham gia cuộc họp ngày mai ở thành phố khác, tuy Lý Hiếu Mỹ và Hàn Sương không vội về nhưng vẫn cần đưa về để đưa ông ta ra sân bay.

Lúc này, Trần Thanh Xuyên đã kéo Tô Tuyết đi và trở về nơi ở của họ.

Vừa mới về đến nhà, khi Trần Thanh Xuyên còn đang thay giày, Tô Tuyết đã nhào vào lòng anh.

“Chồng à, em thật sự rất rất cảm ơn anh. Nếu không có anh, em sẽ không thể cảm nhận được hơi ấm gia đình. Nếu không có anh, em sẽ không thể cảm nhận được sự sự quý giá của tình cảm gia đình. Làm thế nào em mới có thể cảm ơn anh đây, yêu anh chết mất, chồng ơi!”

Đây là lần đầu tiên Tô Tuyết xưng hô thế này, hiển nhiên cô đã xác định Trần Thanh Xuyên là chồng mình, cả đời này cô sẽ không bao giờ rời xa anh.

Mà Trần Thanh Xuyên cũng rất hứng thú đến lời cảm ơn của Tô Tuyết, vì vậy anh hỏi Tô Tuyết: “Hay là chúng ta hãy kiểm tra lại chất lượng của chiếc giường đi?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tuyết hơi ửng hồng, sau đó cô đấm vào ngực Trần Thanh Xuyên.

Vốn tưởng rằng cô sẽ ghét bỏ như trước, nhưng trên thực tế, câu trả lời tối nay của cô khiến Trần Thanh Xuyên vô cùng kinh ngạc:

“Kiểm tra thì kiểm tra, đến đây đi, con ngựa thân yêu của em!”

Trần Thanh Xuyên không nói nên lời, anh cảm thấy Tô Tuyết có tiềm năng tiến hóa thành một nữ côn đồ đấy…

Trong vài ngày tới, công ty của Tô Tuyết hơi bận rộn, Lý Hiếu Mỹ và Hàn Sương vẫn ở đây, vì vậy Trần Thanh Xuyên đã đưa họ đi du lịch, tất cả những hiểu lầm nhỏ đã được giải quyết.

Sau mấy ngày thân thiết này, ấn tượng của Hàn Sương đối với Trần Thanh Xuyên cũng thay đổi rất lớn, thậm chí còn có ấn tượng tốt.

Cứ như vậy, loại tình cảm này càng ngày càng mãnh liệt, mãi đến ngày Hàn Sương gặp phải chuyện bất trắc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK