Mục lục
Rể Hổ Hào Môn - Tô Tuyết - Hạ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao đồ vô dụng đó lại có thể kéo được đến bảy trăm người dùng được chứ? Chu Lỗi nghĩ mãi cũng chẳng thể nào hiểu được.

Ngay lúc anh ta vô cùng buồn bực, đang định đi tìm Trương Tứ Hải hỏi thì Trần Thanh Xuyên đã đến, hơn nữa còn trực tiếp nhận là bố anh ta. Nếu như không phải là Trần Thanh Xuyên nhắc đến chuyện này thì suýt chút nữa anh ta đã quên rằng bị thua cũng bị phạt đấy.

“Sao thế, nhanh vậy đã không nhận ra bố rồi à?”

Trần Thanh Xuyên vừa mở miệng đã nói bố, điều này khiến cho Chu Lỗi vô cùng tức giận.

Chỉ là một tên vô dụng thôi, vừa may mắn hoàn thành nhiệm vụ đã kiêu ngạo rồi, thật là quá đáng!

Xung quanh, các đồng nghiệp chăm chú nhìn anh ta và Trần Thanh Xuyên, vừa bất ngờ vừa khó hiểu.

Bọn họ nghe nói rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa Trần Thanh Xuyên và Chu Lỗi, nhưng lại không biết rốt cuộc đó là chuyện gì.

Vì vậy tất cả những gì họ có thể làm bây giờ là mở to mắt hóng chuyện.

Vốn dĩ Chu Lỗi cũng không phải là người bằng lòng nhận thua, bây giờ thấy các đồng nghiệp đều đứng hóng hớt, anh ta càng không chịu thừa nhận.

“Anh đang nói vớ nói vẩn gì thế, tôi không hiểu cái đồ vô dụng nhà anh đang lảm nhảm cái gì, anh lên cơn à?”

Chu Lỗi không thừa nhận mà chọn đổ thừa cho Trần Thanh Xuyên.

Trần Thanh Xuyên cười nhạo một tiếng, nói: “Tôi có nói vớ vẩn hay không, trong lòng anh phải rõ nhất chứ? Lúc trước anh nói với tôi, nếu như tôi có thể lôi kéo được bảy trăm người dùng thì anh liền nhận tôi là bố đấy thôi, bây giờ tôi làm được rồi, anh lại không dám thừa nhận sao?”

Các đồng nghiệp xung quanh bỗng nhiên bừng tỉnh, cuối cùng cũng nghe hiểu đại khái câu chuyện.

“Không cần hỏi nữa, những gì Trần Thanh Xuyên nói chắc chắn là sự thật, việc này Chu Lỗi có thể làm được đấy.”

“Chu Lỗi cũng đúng là hèn, dám nói mà không dám làm, Trần Thanh Xuyên đã làm được điều mà lão Trương yêu cầumà…”

Âm thanh các đồng nghiệp nói nhỏ truyền vào trong tai Chu Lỗi, điều đó khiến anh ta rất khó chịu, lập tức thẹn quá hoá giận.

“Anh ta chính là một tên vô dụng, mấy người nghe anh ta nói cái gì, tôi chưa từng nói như vậy!”

“Cái đồ vô dụng kia không biết là bị động kinh gì, ngu ngốc nói vớ va vớ vẩn ở đây, mọi người đừng tin anh ta…”

Sau khi giải thích với mọi người, Chu Lỗi nhìn Trần Thanh Xuyên, nói: “Tôi không biết tại sao anh lại muốn mưu hại tôi, nhưng tôi cảnh cáo anh, tôi không dễ trêu đâu, sau này nếu anh mà còn dám nói linh ta linh tinh thì cẩn thận tôi cho anh một bài học đấy!”

Chu Lỗi uy hiếp, Trần Thanh Xuyên xì mũi coi thường, nhưng anh thật sự không để tâm đến Chu Lỗi giở trò đểu giả.

Bởi vì anh đã đoán trước được chắc chắn Chu Lỗi sẽ không thừa nhận, cho nên cũng đã sắp xếp xong một cái kết cho anh ta rồi.

Sau khi uy hiếp Trần Thanh Xuyên xong, Chu Lỗi liền lấy lý do đi vệ sinh để bỏ đi.

Mà chuyện anh ta nhận bố cũng tạm thời không giải quyết được gì, các đồng nghiệp bắt đầu làm việc của mình.

Trần Thanh Xuyên không được sắp xếp công việc, cho nên việc anh cần làm lúc này chính là ghé vào bàn làm việc ngủ một giấc.

Nhưng mí mắt vừa mới nhắm lại thì Hoàng Ny Ny đã đi đến: “Này, anh làm như thế nào vậy?”

Trần Thanh Xuyên biết ý của cô ấy là chỉ chuyện bảy trăm người tiêu dùng kia, vì thế cười cười trả lời: “Bạn bè giúp đỡ.”

Hoàng Ny Ny “à” một tiếng, thấy Trần Thanh Xuyên không có hứng tán gẫu lắm nên cô ấy cũng đi chỗ khác.

Nhưng trong lòng vẫn rất tò mò, vì vậy lại đến phòng làm việc của Trương Tứ Hải, muốn nghe ngóng một chút chuyện từ Trương Tứ Hải.

Kết quả khi cô ấy hỏi, Trương Tứ Hải lại tỏ vẻ cũng không rõ tại sao Trần Thanh Xuyên lại làm được.

“Vốn dĩ tôi còn định hỏi cô một chút xem hơn, một vạn người dùng hợp lệ, nhất định cô có thể tìm hiểu xem Trần Thanh Xuyên làm kiểu gì đúng không?”

“Hơn một vạn người ư?”

Nghe được con số này, Hoàng Ny Ny liền thấy kinh hãi, thậm chí cô ấy còn hoài nghi có phải là tai mình bị hư rồi không.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Trương Tứ Hải, Hoàng Ny Ny có hơi hồn bay phách lạc, hơn nữa trong lòng còn mơ hồ thấy hối hận.

Nếu mà biết trước Trần Thanh Xuyên có thể lôi kéo được nhiều người sử dụng hợp lệ như vậy, thì hôm qua cô ấy đã không đi tìm lão Trương thương lượng rồi.

Chuyện này chưa kể đến tạo rào cản giữa cô ấy và Trần Thanh Xuyên, mà ngược lại còn tự nhốt chính mình bên ngoài hàng rào nữa…

Về phần trong lòng Hoàng Ny Ny nghĩ gì, Trần Thanh Xuyên đại khái có thể đoán được, nhưng anh không quan tâm.

Ông cụ từng nói với anh…

Cuộc đời cháu còn cả chặng đường dài phía trước, trên chặng đường đó sẽ có rất nhiều người đi theo ở bên cạnh cháu, nhưng đừng để ai thấy trong túi cháu có đường, bởi chỉ có như vậy cháu mới có thể thấy được rốt cuộc ý đồ của người đó là gì, ai là người sẵn sàng đồng hành với cháu.

Còn những người bỏ chạy khi thấy cháu không có đường hoặc thấy người khác có đường liền bỏ rơi cháu, thì càng không nên tiếc bọn bọ, bởi rời bỏ cháu không phải là mất mát của cháu mà chính là thiệt hại của bọn họ!

Đây là lời mà ông cụ đã từng nói, cũng chính là cảm giác thật sự của Trần Thanh Xuyên mấy năm nay.

Hoàng Ny Ny, chẳng qua chỉ là một trong những người nghĩ rằng anh không có đường thôi, không hơn.

Gục xuống bàn, Trần Thanh Xuyên tiếp tục chuẩn bị ngủ.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động lại vang lên, là Chu Lỗi gọi tới.

Trả lời cuộc gọi, lời của Chu Lỗi truyền đến: “May mắn lôi léo được bảy trăm người, anh rất đắc chí phải không?”

“Lại còn dám bắt tôi thực hiện lời hứa nữa, anh đúng là không bình thường, anh tưởng tôi sẽ thật sự nhận anh là bố à? Anh đi chết đi, đó chỉ là lời tôi thuận miệng nói để lừa kẻ ngốc chơi thôi, cũng chỉ có loại người như anh mới có thể dễ dàng tin người như thế thôi!”

“Thế nào, có phải bây giờ rất tức giận không? Tôi nói cho anh biết, tức giận cũng vô dụng thôi, ông đây không nhận đấy, anh làm gì được tôi nào!”

Rất điên cuồng, rất kiêu ngạo, rất đắc chí, Chu Lỗi chính là chuyên gia gọi điện thoại đến để chọc tức Trần Thanh Xuyên.

Thế nhưng Trần Thanh Xuyên không tức giận với anh ta, muốn khiến cho Trần Thanh Xuyên tức giận cũng không phải chuyện gì dễ dàng.

Cho nên sau khi đợi Chu Lỗi nói xong, anh chỉ bình tĩnh trả lời một câu: “Anh không đắc ý được đến khi trời tối đâu.”

Chu Lỗi cười ha ha: “Tôi không đắc ý đến khi trời tối á? Trước mặt anh thì tôi có thể đắc chí đến sang năm, tôi có thể đắc chí cả đời luôn nhé! Tên vô dụng như anh thì làm được gì? Đồ vô dụng chỉ có thể nhìn người ta đắc chí, cho anh tức chết!”

“Ngớ ngẩn.”

Sau khi để lại lời đánh giá khách quan dành cho Chu Lỗi, Trần Thanh Xuyên ngắt điện thoại.

Chu Lỗi ở đầu dây bên kia vừa nghe tiếng chửi của Trần Thanh Xuyên, anh ta càng thêm hài lòng, tại sao Trần Thanh Xuyên lại mắng anh ta chứ? Vì tức giận quá, Trần Thanh Xuyên càng bực tức thì anh ta lại càng vui vẻ, anh ta hận không thể nhảy dựng lên, để cho cả thiên hạ thấy anh ta dậy sóng!

Nhưng còn chưa kịp mở sóng thì đã có điện thoại gọi đến.

Mới đầu Chu Lỗi còn tưởng là Trần Thanh Xuyên gọi, nhưng nhìn màn hình lại là số lạ.

“Alo, xin chào, tôi là nhân viên của công ty Văn hoá Đông Tinh, Chu Lỗi.”

“Xin chào, bên chúng tôi là tập đoàn Đại Minh, muốn gặp mặt riêng với anh Chu, thương lượng một chút về công việc cụ thể.”

Chu Lỗi liền phấn khởilà tập đoàn Đại Minh đấy, còn chủ động tìm anh ta để bàn chuyện công việc nữa chứ, mình sắp phát tài rồi!

Sau khi cố nhịn tâm trạng kích động, bàn bạc thời gian và địa điểm cùng đối phương, Chu Lỗi nắm chặt nắm đấm nhảy lên cao: “Yeah!”

“Trần Thanh Xuyên, đồ phế vật, còn nói tôi đắc ý không đến lúc trời tối đâu à, nói cho anh biết, ông đây còn đắc ý hơn cả lúc nãy, đường làm quan rộng mở rồi, thăng quan tiến chức…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK