Triệu Hi Thành nhìn đồng hồ, đã bắt đầu sang ngày mới, trong lòng có chút lo lắng vì cô vẫn chưa về. Đã muộn thế này, hai cô gái đi đêm rất nguy hiểm. Xem ra phải bảo ông chủ quán bar cho bọn họ nghỉ sớm mới được
Càng nghĩ càng nôn nóng, anh đẩy cửa xe, xuống xe rồi tựa vào đó, khoanh tay trước ngực, hai mắt nhìn về phía cuối đường.
Đêm nay không trăng, trời đêm đen như nhung làm nổi bật những ngôi sao lấp lánh. Đầu thu tiết trời có chút se lạnh, gió nhẹ thổi qua, bốn phía lá cây thổi sàn sạt, xa xa thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, đánh tan sự yên tĩnh.
Anh theo ánh đèn đường nhìn quanh. Đây là khu tập thể cũ, phần lớn đều là phòng ở từ những năm 80, cũ kĩ, thấp bé, nhà cao nhất cũng chỉ năm tầng, có lẽ thêm mấy năm nữa sẽ phải phá bỏ. Khi Lý Thêm đưa tình huống điều tra được cho anh anh không khỏi kinh ngạc. Anh không thể ngờ đại tiểu thư từ nhỏ được nuông chiều không biết sự khổ cực của nhân gian lại chịu ở nơi như vậy. Anh từng đến xem chỗ cô ở, càng nhìn càng thấy lòng chua xót, căn phòng đó còn chẳng rộng bằng nhà tắm của anh, cũ nát vô cùng, còn lạnh lẽo, đến chút đồ dùng tử tế cũng không có. Ngay cả người hầu nhà anh ở còn tốt hơn. Anh không hiểu sao cô cố chấp từ bỏ Triệu gia, từ bỏ anh chỉ để sống cuộc sống như vậy?
Ngày đó, những tin tức về cô lần lượt truyền đến, cô học stylist, anh không lạ, cô đã nói với anh từ trước, đó là chuyện cô muốn làm. Cô tìm nhà ở để chuyển, anh rất đồng ý, nhà hiện tại cô ở là nhà cho người ở sao? Nhưng cô lại muốn đến ở kí túc xá? Ở chen chúc cùng gần chục người, ngủ giường tầng? Vậy sao được? Như thế anh thà để cô ở căn phòng hiện tại. Anh tìm đến chủ thuê nhà kia, mua hẳn căn phòng trò nhưng dặn ông ta tuyệt đối không để cho ai biết, tùy tiện tìm một lí do, chỉ cần để các cô an tâm ở đó là được. Về phần tiền thuê nhà, anh đưa cho chủ nhà một số tài khoản, bảo chủ thuê nhà đưa cho các cô để gửi tiền vào đó, cũng không cho ông ta thúc ép các cô.
Lý Thêm còn nói cho anh, dãy nhà này đa số là khách trọ, hoàn cảnh phức tạp, loại người nào cũng có. Anh trầm ngầm một hồi rồi dặn dò, bảo Lý Thêm nói với kẻ bảo kê ở đó một tiếng. Cuối cùng không yên tâm lại bảo Lý Thêm cho hai anh em đến đó bảo vệ cô. Nhưng làm việc rất bí ẩn, tuyệt đối không để Chu Thiến phát hiện.
Với việc này, Lý Thêm không hiểu gì, anh hỏi Triệu Hi Thành:
- Vì sao phải phiền toái như vậy, chọn nhà tốt rồi để chị dâu ở là được rồi còn gì? Hơn nữa sao phải giấu chị ấy, chị ấy sẽ chẳng biết những việc đại ca làm vì chị dâu?
Triệu Hi Thành chỉ cười khổ. Lý Thêm chưa từng thấy anh nản lòng như vậy bao giờ, anh cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là gần đây Triệu tổng luôn phái bọn họ thăm dò tin tức của chị dâu, lúc này anh mới lờ mờ hiểu vợ chồng họ cãi cọ. Nhưng Triệu Hi Thành luôn uy phong lẫm lẫm, tâm ngoan thủ lạt cũng có người khiến anh phải khuất phục, không biết đó có phải là chuyện tốt.
Triệu Hi Thành cười khổ cho qua, chỉ kinh ngạc nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh mà không đáp lời. Nếu Thiệu Lâm chịu nhận sự sắp xếp của anh thì cô đã không rời khỏi anh. Những điều anh làm lúc này không phải muốn cho cô biết để cô vui vẻ mà chẳng qua chỉ muốn làm cho cô sống tốt một chút. Nếu cô biết mọi thứ là do anh sắp đặt, theo tính cách của cô thì hẳn cô sẽ dứt khoát bỏ đi, có khi cuộc sống càng kém, càng khổ. Đây là điều anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Cô làm việc ở quán bar, mãi sau anh mới biết. Anh thật sự không muốn cô làm việc ở hoàn cảnh đó, anh không thể tưởng tượng cảnh cô cúi đầu, khom lưng bưng bê phục vụ người khác. Cho tới giờ cô vẫn luôn chẳng phải làm gì, mười ngón tay không dính nước. Nhưng anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn mọi thứ mà chua xót, anh có thể ép buộc cô nhưng làm như vậy chỉ càng khiến cô chán ghét anh, đây là điều anh không thể chịu đựng được.
Sau này, anh biết hai người thôi việc, để cho hai người không phải lo lắng tìm việc khắp nơi nên anh lại tìm ông chủ quán bar kia, đáp ứng tham gia hợp tác, giúp anh ta mở rộng việc làm ăn nhưng điều kiện là phải mời hai người quay lại, hơn nữa đối xử tốt, tuyệt đối không để chuyện lần trước phát sinh nhưng cũng phải làm cho kín đáo. Chủ quán không biết quan hệ giữa anh và hai người nhưng nếu thần tài đã đề nghị thì chắc cũng là họ hàng, người quen cho nên cũng chỉ bảo hai người làm những chuyện thoải mái, phục vụ một số vị khách nhã nhặn. Mà tất cả những chuyện này anh cũng không muốn cho cô biết, chỉ cần dưới sự bảo vệ của anh, cô sống thoải mái hơn một chút thì anh cũng mừng.
Về phần Văn Phương, Lý Thêm không thể ra tay, nói rằng cô ta được bảo vệ rất nghiêm ngặt, nghĩ đến quyết tâm của Triệu lão gia tử anh cũng hiểu. Nhưng anh sẽ không để mặc mẹ con bọn họ làm trở ngại giữa anh và Thiệu Lâm.
Mấy ngày này Triệu gia như mất đi sự sống. Tiếng cười trước kia không dứt giờ không thấy đâu, vẻ mặt Triệu lão gia dương nhiên không vui. Hi Thành lẳng lặng không nói, cha mẹ tuy không nói gì nhưng anh biết bọn họ cũng chẳng vui vẻ. Mẹ cũng lâu rồi không chơi bài. Vì thế anh khẩn thiết trò chuyện với cha mẹ một lần, anh đề nghị đưa mẹ con Văn Phương ra nước ngoài, để bọn họ ở đó, vĩnh viễn không quay về. Nếu cha mẹ nhớ cháu thì có thể qua nước ngoài thăm. Lời nói của anh khẩn thiết mà kiên quyết, ban đầu Triệu lão gia không đồng ý nhưng qua một đêm, không biết là vì nguyên nhân gì mà cũng đồng ý.
Nhưng mẹ lại nói với anh:
- Thiệu Lâm thật kiên định, chỉ sợ làm vậy cũng chẳng được gì…
Nói xong bà thở dài, anh nhẹ nhàng cười cười:
- Cô ấy bởi vì quá kì vọng vào chúng ta mà mất tin tưởng, sau này cũng mất niềm tin vào cuộc sống sau này của bọn con, mất tin tưởng ở con nhưng con sẽ giúp cô ấy lấy lại niềm tin với con, tin vào cuộc sống sau này.
Tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng anh lại bất an. Anh dường như ngày nào cũng trốn trong góc đó chỉ để nhìn cô một lần. Nhìn cô tuy rằng mệt mỏi nhưng vẫn luôn tươi cười, trong lòng dâng lên cảm giác khó nói. Thì ra không có anh, không có Triệu gia, Tống gia cô cũng vẫn có thể sống vui vẻ, tự tại như trước. Có đôi khi anh nghĩ, trong lòng cô anh có vị trí gì, có cũng được mà không có cũng được sao? Cho nên cô mới có thể dứt khoát rời khỏi anh, cho nên cô không có anh vẫn có thể sống vui vẻ. Hơn nữa, hình như chưa bao giờ cô nói thương anh.
Nghĩ vậy anh không khỏi cười khẽ, từ khi nào anh trở nên đa sầu đa cảm như vậy?
Nhưng là, anh có thể để cô sống cuộc sống đó nhưng quyết không thể để cô rời khỏi cuộc sống của mình. Bình thường anh luôn chỉ đứng ở đó lẳng lặng nhìn cô nhưng hôm nay anh lại nhận được món quà từ cô khiến anh hết hồn: đơn ly hôn
Xem ra anh đã quá chiều chuộng cô cho nên mới để cô dần rời khỏi quỹ đạo. Anh không thể cứ đứng từ xa quan sát nữa, anh phải hiện diện, phải kéo cô về quỹ đạo ban đầu, bắt lấy tim cô chặt chẽ.