Chu Thiến không thể nào nghĩ ra nổi. Cô đứng đó, không thấy được rõ vẻ mặt của Triệu Hi Thành nhưng giọng anh rất bình thản, không chút cảm tình như thể chỉ đang kể lại một chuyện cực kì bình thường. Nhưng mỗi từ anh nói tựa như một thanh chủy thủ vô tình mà chém về phía cô.
Vốn dĩ cô định nói cho anh cô là vợ của anh, sau đó bọn họ lại có thể vui vẻ bên nhau nhưng anh lại nói với cô rằng cô không xứng với anh
Đúng, giờ cô không phải là Tống gia đại tiểu thư Tống Thiệu Lâm, giờ cô chỉ là cô gái ở thành phố nhỏ Chu Thiến. Cô và anh có khoảng cách rất lớn, có thể trước kia cô chưa từng coi việc này là gì, ngây thơ mà nghĩ, cô chính là Thiệu Lâm, Thiệu Lâm chính là cô. Không, cô không phải là Thiệu Lâm, giờ cô là Chu Thiến…
Nếu đã là Chu Thiến thì không xứng đáng có được tình yêu của anh, Hi Thành, ý anh là vậy?
Lòng Chu Thiến đau đớn nhưng cô không cam lòng, không hiểu rõ thì cô không thể nào buông tha.
Cô đi đến bên anh, ngẩng đầu nhìn anh nói:
- Nếu em nói em yêu anh thì cũng chẳng có ý nghĩa gì sao?
Ánh trăng trên cao lẳng lặng nhìn bọn họ, bốn phía im ắng, không có tiếng côn trùng, không có tiếng chim hót, dường như đều ngừng thở mà đợi đáp án của Triệu Hi Thành.
Chu Thiến nhìn anh không chớp mắt, trong mắt anh chứa những cảm xúc mãnh liệt như ba đào, nhưng đó là gì? Chu Thiến không thể nhìn thấu
Hồi lâu sau mới nghe Triệu Hi Thành nhẹ nhàng nói, giọng nói nặng nề như đang cố gắng áp chế điều gì đó. Chu Thiến không kịp tìm tòi bởi vì những lời anh nói khiến toàn bộ suy nghĩ của cô hoàn toàn trở nên trống rỗng.
- Rất nhiều người con gái khác cũng nói yêu tôi, cô cảm thấy điều đó có ý nghĩa gì với tôi sao? Hơn nữa, thời gian ngắn như vậy mà đã đủ khiến cô khẳng định là cô yêu tôi, cô cảm thấy tình yêu này có ý nghĩa gì với tôi không?
- Cái gì?
Chu Thiến chỉ cảm thấy như bị ai rút gân, cảm giác đau đớn toàn thân nhưng rồi cũng chỉ còn lại sự chết lặng, lạnh lẽo khôn cùng.
- Cô Chu Thiến, xin đừng dây dưa với tôi nữa. Tôi đã có đối tượng thích hợp, chúng tôi sắp đính hôn rồi. Tôi không mong cô ở lại đây nữa, cô ấy sẽ không vui, tôi không muốn điều đó!
- Là Tống Thiệu Vân?
Chu Thiến chua xót vô cùng. Cô cúi đầu, không muốn để anh nhìn thấy sự đau đớn trong mắt mình nữa, tuy rằng tim cô đau đớn như bị xé rách nhưng cô không muốn bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt anh nữa
Bởi vì điều này vốn chẳng có ý nghĩa gì với anh, chỉ càng khiến anh khinh thường hơn mà thôi
- Chu tiểu thư, tôi vốn không định nói ra những lời này khiến cô bị tổn thương, dù sao cô cũng thật lòng tốt với Thế Duy, điều này tôi vô cùng cảm kích. Người quý ở tự trọng, chuyện thành ra thế này cũng không phải là điều tôi muốn
Triệu Hi Thành ép bản thân phải nói ra những lời tàn nhẫn, tuyệt tình này. Cô cúi đầu, anh không nhìn rõ vẻ mặt của cô, anh cũng không muốn nhìn thấy. Anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi cô. Anh chỉ cảm thấy, nếu mình không rời khỏi đây thì anh sẽ điên mất. Tim anh rất đau, đau hơn tưởng tượng của anh rất nhiều. Anh như đang cầm dao mà tự lóc thịt của mình, máu chảy đầm đìa, đau như sắp chết.
Anh vội vàng nói:
- Tôi vào trước…
Giọng nói run run không thể khống chế nhưng giọng rất nhẹ, lòng Chu Thiến rất loạn, câu nói đó nhẹ nhàng run run lướt qua trong gió đêm, biến mất không chút tăm tích.
Anh vội vã rời khỏi hoa viên, đi về phía trước mà không dám quay đầu, không dám bước chậm lại, tựa như có cái gì đó đuổi theo anh, chỉ cần hơi chần chừ là nó sẽ cắn nuốt anh lại.
Chu Thiến nghe tiếng anh rời xa thì mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô mờ mịt đứng đó, ngơ ngác nhìn theo bóng anh. Cô rất khó chịu, rất muốn khóc lớn nhưng mắt cô trống rỗng, không thể rơi được giọt lệ nào. Nỗi đau đó như kết lại trong lòng cô, không thể giải thoát, cô cảm thấy sắp không thở nổi. Ánh trăng nhuộm mọi thứ trở nên tái nhợt nhưng sắc mặt cô còn tái hơn trăng. Bốn phía yên tĩnh, nhưng lòng cô còn trống vắng hơn. Dường như những thứ từng lấp đầy tim cô giờ biến mất không còn tăm hơi chỉ trong chốc lát.
Cô cứ đứng đó, hai mắt nhìn về phía trước nhưng không có tiêu cự, đầu óc trống rỗng, thế giới vắng lặng, lòng cô cũng vắng lặng
Cô đứng đó hổi lâu không nhúc nhích, mãi đến khi có một người hầu tìm thấy cô ở đây. Thấy cô như vậy thì có chút kì quái:
- Chu Thiến, cô ở đây làm gì? Tiểu thiếu gia đang tìm cô đó!
Chu Thiến quay đầu nhìn về phía cô ta như thể không biết cô ta đang nói gì.Hai mắt trống rỗng vô thần.
Người kia thấy cô không nhúc nhích, còn nói thêm:
- Chu Thiến, cô còn ngây ra làm gì? Tôi đang bảo là tiểu thiếu gia đang tìm cô đó!
Lúc này Chu Thiến mới như giật mình tỉnh mộng. Giọng cô như cạn kiệt sức lực:
- Được, tôi sẽ về…
Vừa vào đại sảnh đã nghe tiếng Triệu phu nhân lớn tiếng nói:
- Chu Thiến đang yên lành sao phải đuổi việc cô ấy. Cho dù Thế Duy đi nhà trẻ thì mẹ vẫn định mời cô ấy làm tiếp, đưa đón Thế Duy, tối cũng tiện chăm sóc thằng bé
- Chuyện này mẹ đừng xen vào. Con đã quyết định rồi!
Triệu Hi Thành ngồi bên cạnh bà, giọng nói kiên quyết như không chấp nhận sự phản đối. Triệu phu nhân giật mình, con rất ít khi dùng ngữ khí này để nói chuyện với mình, chẳng lẽ có chuyện gì bà không biết? Lòng Triệu phu nhân đầy nghi hoặc.
Thế Duy nằm trong lòng Triệu phu nhân làm ầm lên:
- Không được đuổi cô đi, Thế Duy thích cô
Giọng Triệu Hi Thành có chút mệt mỏi:
- Ngoan nào, Thế Duy, Thế Duy phải nghe lời cha! Cô còn có việc khác.
Thế Duy không chấp nhận, tiếp tục cãi:
- Không đâu, Thế Duy thích cô, Thế Duy thích cô!
Thế Duy gào to, thái độ cũng rất kiên quyết.
Triệu Hi Thành lại dỗ dành vài câu nhưng Thế Duy vẫn không chấp nhận. Triệu Hi Thành vốn đã rất phiền loạn giờ lại càng thêm đau đầu, lửa giận bốc lên, anh bế Thế Duy qua rồi vỗ vài cái vào mông thằng nhóc, giận dữ nói:
- Dám ầm ỹ! Dám làm loạn! Dám cãi cha à!
Thế Duy sợ hãi òa khóc. Triệu phu nhân đau lòng vội giành Thế Duy lại, đau lòng nói:
- Có gì thì từ từ nói với đứa trẻ. Thằng bé và Chu Thiến hòa thuận như thế, đương nhiên không nỡ, sao con lại đánh nó?
Bà nhìn con nghi hoặc hỏi:
- Hi Thành, rốt cuộc là sao? Con chưa bao giờ đánh Thế Duy cả
Nhìn Thế Duy khóc vật vã, Triệu Hi Thành vừa khó chịu vừa phiền chán, đầu anh ong ong, anh rất muốn gào lớn, trút bỏ mọi sự phiền não tích tụ trong lòng.
Nhưng giờ anh chỉ có thể chịu đựng, chấp nhận cảm xúc lộn xộn đang dày xéo trong lòng anh.
Chu Thiến đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này. Cô rốt cuộc không nhịn được mà chạy vào, bế Thế Duy vào lòng, nhìn Thế Duy khóc đến không thở nổi mà đau lòng. Cô nhìn Triệu Hi Thành lớn tiếng trách:
- Triệu Hi Thành, trẻ con không hiểu chuyện, ngay cả chút kiên nhẫn với nó anh cũng chẳng có sao? Anh không thể từ tốn nói chuyện với nó sao?
Triệu Hi Thành tái mặt nhìn cô, mắt thâm sâu như biển nhưng lại chẳng nói được gì.
Triệu phu nhân nhìn con như vậy thì có chút đăm chiêu mà cúi đầu
Chu Thiến bế Thế Duy, nhẹ vỗ về thằng bé rồi nói:
- Chuyện này tôi sẽ nói rõ với thằng bé, xin anh sau này kiên nhẫn với Thế Duy hơn một chút
Cô bế Thế Duy rồi đi lên lầu.
Thế Duy được Chu Thiến dỗ dàng vẫn nức nở hồi lâu, chờ thằng nhóc bình tĩnh lại, câu đầu tiên nói chính là:
- Cô đừng đi! Cô đừng đi!
Chu Thiến bế Thế Duy vào lòng mà đau đớn vô cùng. Cô rất muốn ôm thằng bé mà òa khóc nhưng dù đau lòng thế nào cũng không thể làm Thế Duy sợ hãi được.
Chu Thiến vừa lau nước mắt cho Thế Duy vừa ôn tồn nói:
- Cô không thể ở bên Thế Duy mãi được. Thế Duy phải lớn, phải quen biết nhiều bạn mới
Thế Duy mở to mắt nhìn cô:
- Bạn mới là gì ạ?
- Ở nhà trẻ sẽ có rất nhiều bạn học bằng tuổi Thế Duy, sẽ cùng Thế Duy chơi đùa, đó chính là bạn mới của Thế Duy.
Vì để an toàn nên Thế Duy rất ít khi được ra ngoài chơi, cậu bé vẫn rất muốn được chơi đùa với các bạn. Nghe đến đó cũng bớt buồn nhưng vẫn nói:
- Thế Duy không muốn cô đi!
Chu Thiến nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu bé rồi nói:
- Cô nhận lời với con, sau này tuần nào cũng sẽ cùng mẹ nuôi đến chơi với con có được không?
Chắc chắn Triệu gia sẽ không phản đối. Bất kể cô và Hi Thành có thế nào thì Thế Duy mãi là con của cô. Cả đời này cô không thể mất liên hệ với thằng bé được.
Nghe đến đó Thế Duy mới miễn cường gật đầu
Dỗ Thế Duy ngủ xong, Chu Thiến bắt đầu thu dọn hành lý. Nếu đã nhất định rời đi thì sao phải chờ đến mai?
Hành lý của cô cũng chẳng có nhiều so với lúc đi, chỉ thêm ảnh chụp chung với Thế Duy. Cô nhanh chóng thu dọn xong. Cô đi đến bên giường Thế Duy, nhẹ nhàng thơm lên trán Thế Duy, vuốt hai má phúng phính của thằng bé rồi mới rời đi
Ra khỏi phòng, cô kéo vali đi đến cửa phòng Triệu Hi Thành, nhìn sâu một hồi rồi mới nhẹ nhàng nói:
- Tạm biệt, Hi Thành…
Thật không ngờ chúng ta sẽ có kết cục này…
Thật không ngờ rốt cuộc em không thể quay về bên cạnh anh…
Quá khứ đó là hồi ức đẹp nhất của cuộc đời em
Cho nên, Hi Thành, sau này xin anh hãy tự bảo trọng.
Chu Thiến xoay người, chậm rãi đi xuống lầu.
Cô cũng không biết, Triệu Hi Thành đang đứng sau cửa, tay nắm nắm đấm cửa nổi gân xanh. Nếu không phải anh cố gắng khắc chế thì sớm đã mở cửa mà ôm người bên ngoài vào lòng
Nhưng Thiệu Lâm trong ảnh đang mỉm cười nhìn anh. Dù là trong ảnh nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được tình yêu sâu sắc trong mắt cô. Anh sao có thể giữ một người phụ nữ nào lại trước mặt cô? Không, anh không thể….
Anh suy sụp ngồi xổm xuống, đau khổ ôm chặt đầu. Nhưng tiếng bước chân của cô xuống lầu lại truyền vào tai anh rõ mồn một, như đang dẫm nát lòng anh
Mãi đến khi không còn tiếng động gì thì anh mới vội chạy về phía lan can, vừa vặn nhìn thấy bóng người mảnh khảnh bị ánh trăng nhuộm trắng đang cô đơn đi qua con đường nhỏ rồi bước ra cánh cổng lớn Triệu gia.
Cô bước đi thong thả nhưng không chút chần chừ, thậm chí còn chẳng quay đầu nhìn lại một lần. Cứ như vậy mà biến mất trong mắt anh, chìm vào màn đêm mờ mịt.