- Phu nhân, cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi
Triệu phu nhân ngẩng đầu nhìn bà ta rồi nói:
- Lão gia đang ở trong thư phòng, gọi ông ấy chưa
Người kia nói:
- Đã gọi rồi, lão gia nói sẽ ra ngay
Triệu phu nhân gật gật đầu, sau đó ra dấu cho người phụ nữ kia đón lấy Thế Duy cho Chu Thiến, cười nói với bọn Tiểu Mạt:
- Chúng ta đi ăn cơm đi!
Thế Duy và Chu Thiến đang chơi rất vui, cậu cảm thấy cô trước mặt này thật thân thiết, giọng nói cũng thật dễ nghe, cậu nhóc rất thích được cô bế. Thấy người phụ nữ kia định tới bế mình, Thế Duy không vui, ôm chặt lấy cổ Chu Thiến, mặc cho người phụ nữ kia dỗ thế nào cũng không chịu buông.
- Tiểu thiếu gia, cô là khác, cô bé cháu thì không ăn được cơm. Người phụ nữ kia nói
Thế Duy lắc đầu, bước bỉnh nói:
- Không, cháu thích cô
Chu Thiến nghe xong, lòng ấm áp, cô cười nói với người phụ nữ kia:
- Không sao, cứ để tôi bế Thế Duy.
Triệu phu nhân ngượng ngùng nói:
- Thằng bé này sao lại bướng thế nữa
Chu Thiến cười:
- Cháu thích trẻ con, cháu thích chơi với Thế Duy.
Thế Duy cũng ngoan ngoãn nói vào:
- Cháu muốn cô bế
Mọi người đều mỉm cười, đương nhiên, ngoài Tống Thiệu Vân, miệng cô ta giật giật định cười theo mọi người nhưng không thể cười nổi.
Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến, cô bế Thế Duy hơi lắc lắc, nhìn ánh mắt đầy yêu thương của Thế Duy, Thế Duy cũng ôm cổ Chu Thiến mỉm cười. Cảnh tượng đẹp như bức tranh ấm áp, hài hòa
Yết hầu Triệu Hi Thành như có cái gì đó chặn lại, anh nghĩ, nếu Thiệu Lâm còn sống, nếu là Thiệu Lâm bế Thế Duy thì đó nhất định sẽ là hình ảnh tuyệt vời
Tống Thiệu Vân thấy Triệu Hi Thành nhìn chằm chằm vào Thế Duy và Chu Thiến, tức giận nhíu mày, hờn dỗi nói:
- Hi Thành, đi ăn cơm!
Lúc này Triệu Hi Thành mới ý thức được mình thất thố, khẽ ho một cái che dấu sự xấu hổi rồi lại nhìn Chu Thiến một cái, thầm lấy làm may mắn vì cô không phát hiện…
Mọi người đi đến nhà ăn, ngồi theo vị trí. Bên trái Hi Thành không có ai, hình như Tống Thiệu Vân cũng không dám ngồi vào đó, chỉ dám ngồi bên phải anh. Chu Thiến nhìn chỗ trống kia mà chua xót, bởi vì vị trí đó từng là của cô, vậy mà bây giờ cô chỉ có thể ngồi cùng Tiểu Mạt ở vị trí của khác. Chốc lát sau, Triệu lão gia cũng đến ngồi vào vị trí chủ nhà.
Hai năm, năm tháng cũng để lại chút dấu vết trên người Triệu lão gia. Tóc ở thái dương bạc hơn một chút, quầng mắt cũng đen hơn nhưng sắc mặt, tinh thần vẫn rất tốt.
Tất cả mọi người chào ông, Tống Thiệu Vân ngọt ngào gọi một tiếng “bác”, Triệu lão gia mỉm cười chào cô ta rồi lạnh lùng nhìn qua Tiểu Mạt, Chu Thiến. Tiểu Mạt ông biết nên khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Chu Thiến, khi thấy Thế Duy đang ngồi trong lòng Chu Thiến vui đùa thì có chút kinh ngạc. Triệu phu nhân ở bên giới thiệu Chu Thiến, nhắc đến cô, vẻ mặt bà tươi cười. Triệu lão gia cũng gật gật đầu với cô.
Đồ ăn rất phong phú, lúc ăn cơm cũng rất yên ắng. Triệu lão gia luôn duy trì sự nghiêm túc, Triệu phu nhân cũng ăn uống nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng quay qua hỏi thăm hai người Tiểu Mạt mấy câu. Tống Thiệu Vân thì vừa ăn cơm vừa khẽ nói gì đó với Triệu Hi Thành, thỉnh thoảng còn cười. Triệu Hi Thành nhìn cô ta cười thì cũng mỉm cười. Mà vợ chồng Triệu lão gia thấy vẻ mặt con như vậy thì lại nhìn nhau rồi lại cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Ồn ào nhất có thể coi là Chu Thiến và Thế Duy. Chu Thiến nhịn đau lòng, cố gắng bỏ qua hình ảnh hai người trước mặt, đặt mọi sự chú ý lên Thế Duy. Cô không ngừng đem những đồ ăn dinh dưỡng từng đọc trong sách về dạy nuôi trẻ mà gắp vào bát Thế Duy, sau đó lại lấy thìa cẩn thận bón cho Thế Duy.
Thế Duy rất hưng phấn, rất nể mặt Chu Thiến, chỉ cần đồ cô bón thì đều ngoan ngoán há miệng ăn. Mà khi Chu Thiến bón cà rốt cho cậu thì Thế Duy lại nhíu mày, thế nào cũng không chịu há mồm.
- Cháu không thích, không ăn… Thế Duy ngây ngô nói
Triệu Hi Thành vội nói:
- Thế Duy không thích ăn cà rốt.
Chu Thiến nhìn Triệu Hi Thành với vẻ oán trách. Đúng là, sao lại để trẻ con kiêng ăn thứ này thứ nọ? Thực ra, trẻ con từ khi còn nhỏ nên cho nó ăn đủ thứ thì mới không thành thói kiêng ăn. Dinh dưỡng cân bằng rất có lợi cho sự phát triển của trẻ. Sao lại chuyện gì cũng theo trẻ con được>
Triệu Hi Thành nhìn ánh mắt oán trách của cô mà ngẩn người, không hiểu sao lòng lại chẳng hề tức giận. Anh cúi đầu nghĩ, đây chỉ là người xa lạ mà sao hết lần này đến lần khác khiến anh có cảm giác quen thuộc như vậy?
Tống Thiệu Vân thì ngồi đó với vẻ mặt chờ xem kịch, chờ Chu Thiến nếm mùi đau khổ của Thế Duy như để thỏa cơn tức vì sự xấu hổ Thế Duy từng gây ra cho cô ta
Bên này, Chu Thiến dịu dàng nói với Thế Duy:
- Cà rốt tốt lắm, ăn nó vào thì mắt Thế Duy sẽ rất sáng đấy. Như sao trên trời vậy
- Sao?
Mắt Thế Duy sáng lên. Trong cảm nhận của đứa trẻ, sao là thứ vừa thần bí mà lại đẹp tuyệt vời
Chu Thiến nhìn cậu bé, gật đầu chắc nịch, mỉm cười nói:
- Đúng, như sao vậy, sáng long lanh! Chỉ cần Thế Duy nghe lời, chịu ăn cà rốt!
Thế Duy nghiêng đầu nhìn chằm chằm miếng cà rốt một hồi, Chu Thiến tiếp tục dụ dỗ:
- Nhìn miếng cà rốt màu đẹp chưa này, ăn nó thì mắt Thế Duy đẹp lắm đấy. Duy Duy nghe lời, cô sẽ càng yêu Thế Duy
Hoặc là vì sự dụ hoặc từ những ngôi sao, hoặc là không muốn để cô thất vọng, cuối cùng Thế Duy há miệng ăn miếng cà rốt kia, cắn mấy miếng rồi mỉm cười như con mèo con:
- Ngon quá!
Chu Thiến vui vẻ mỉm cười. Thật ra trẻ ở tuổi này nên hình thành cho nó thói quen ăn uống tốt. Lúc trước trẻ không thích ăn thứ gì, cố ép thêm rồi sau sẽ thích ăn. Người lớn phải thật kiên nhẫn, quyết không thể vì ngại phiền hoặc thương trẻ mà nhân nhượng, cứ như vậy sẽ hình thành thói kiêng ăn của trẻ (Hix, như mình bố mẹ chiều, chả baoh ăn da gà, da vịt với cả mỡ lợn :-