- Hi Tuấn, em sẽ không thực sự thích Chu Thiến đấy chứ?
Triệu Hi Tuấn nhìn thẳng anh:
- Không sai, anh, em thích cô ấy, giờ em đang cố gắng theo đuổi cô ấy!
Triệu Hi Thành cười lạnh:
- Cô ta? Chu Thiến? Hi Tuấn, sao em có thể thích cô ấy? Bên cạnh em còn nhiều cô gái tốt hơn nhiều cơ mà? Cô ấy sao xứng với em.
Vẻ mặt Triệu Hi Tuấn không chút thay đổi, nhẹ nhàng nói:
- Anh, đây là những lời thật lòng của anh sao? Anh nhất định phải nói thế thì lòng mới thoải mái có phải không?
- Em có ý gì?
Triệu Hi Tuấn cười cười sau đó kiên định đáp:
- Anh, em chẳng có ý gì cả. Em chỉ muốn nói là em rất nghiêm túc, bất kể anh nghĩ thế nào thì em cũng chẳng buông tay đâu
Triệu Hi Thành cắn chặt răng, vừa hâm mộ vừa khó chịu với sự thẳng thắn mà cố chấp này của Hi Tuấn. Nếu anh cũng có thể thẳng thắn đối diện với lòng mình thì Chu Thiến sẽ chẳng ngồi bên Hi Tuấn…
Dưới ánh trăng, cô từng nước mắt doanh tròng nói với anh rằng cô yêu anh…
Là anh nhẫn tâm cắt đứt mọi hi vọng, nhiệt tình của cô, trách ai được đây?
Chỉ đổ thừa lòng anh không đủ kiên định, để Chu Thiến tình cờ bước vào. Đến giờ khi muốn cô rời khỏi tim anh thì mới biết đó là chuyện khó khăn cỡ nào.
Triệu Hi Tuấn rót trà cho anh rồi nhìn anh nhẹ nói:
- Anh à, vất vả lắm em mới tìm được cô ấy, bất kể thế nào em cũng sẽ không buông tay
Triệu Hi Thành khó nhọc nói:
- Ba mẹ sẽ không đồng ý.
Triệu Hi Tuấn lắc đầu:
- Không sao, em nhất định sẽ thuyết phục được bọn họ
Anh nói rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt rất kiên định như thể không đạt được mục đích thì quyết không bỏ qua
Triệu Hi Thành rất hiểu em trai, bình thường trông tao nhã phóng khoáng nhưng khi đã quyết tâm thì sẽ dũng cảm tiến tới, tựa như khi nó dứt khoát bỏ nhà theo đuổi giấc mơ của mình. Triệu Hi Thành cũng chẳng nghi ngờ năng lực, sự thu hút của em trai mình. Nhưng vừa nghĩ Hi Tuấn sẽ có được lòng Chu Thiến thì Triệu Hi Thành lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng anh có tư cách gì mà ngăn cản?
Lúc này Chu Thiến cùng Tống Thiệu Vân một trước một sau tiến vào phòng, người trước bình thản, người sau mặt tái mét
Từ sau khi Chu Thiến tiến vào, Triệu Hi Thành vẫn chăm chú nhìn Chu Thiến, mong cô sẽ nhìn mình một lần. Nhưng Chu Thiến vừa từ chỗ Tống Thiệu Vân mà biết bọn họ sắp kết hôn nên rất khó chịu. Dù cảm nhận được ánh mắt của Triệu Hi Thành nhưng cũng chẳng nhìn tới anh.
Triệu Hi Tuấn thấy sắc mặt Chu Thiến không ổn, chu đáo rót cho cô một cốc nước. Chu Thiến cảm kích mỉm cười với anh
Nụ cười này như kim đâm vào tim Triệu Hi Thành. Anh đứng phắt dậy, lạnh lùng nói:
- Anh có việc, anh đi trước đây!
Nói xong cũng không chờ bọn họ trả lời, lập tức ra khỏi phòng
Tống Thiệu Vân vừa bưng chén nước, còn chưa kịp uống thì Triệu Hi Thành đã rời đi, đành luống cuống buông tay mà vội chạy theo.
Bị Triệu Hi Thành làm cho mất mặt nên lúc bước đi cô ta cúi gằm mặt, không dám nhìn Chu Thiến.
Bọn họ đi rồi, Chu Thiến hoàn toàn suy sụp, vẻ mặt rất mỏi mệt. Cô quay đầu nhẹ nhàng nói với Hi Tuấn:
- Hi Tuấn, tôi mệt quá, muốn về nhà
Hi Tuấn cười cười, anh gọi thanh toán.Sau đó đưa Chu Thiến về nhà.
Dọc đường đi, Chu Thiến nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng nhu hòa phủ lên mặt đất, bầu trời rộng mở đầy những ánh sao lấp lánh. Xe chạy tốc độ rất nhanh, gió thổi ào ào, thổi tung tóc cô.
Triệu Hi Tuấn không hỏi gì, vẫn luôn yên lặng, để mặc Chu Thiến hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này khiến Chu Thiến rất cảm kích. Cho tới giờ Hi Tuấn vẫn luôn dịu dàng chu đáo với cô nhưng một khắc này Hi Tuấn lại khiến cô cảm động. Không phải ai cũng có thể khiến người khác được thoải mái. Vừa rồi anh thấy nhiều như vậy nhưng lại chẳng hỏi gì, khiến cô dễ chịu hơn ít nhiều
Đưa cô về nhà, Hi Tuấn cười dặn cô đi ngủ sớm. Chu Thiến lại càng thêm cảm kích sự quan tâm của anh. Anh cũng chỉ đùa đùa nhắc nhở cô còn nợ anh một bữa cơm khiến Chu Thiến bật cười thoải mái
Triệu Hi Tuấn lái xe rời đi, anh nhìn bóng dáng cô đơn của cô qua gương chiếu hậu mà lòng xót xa. Sao anh lại chẳng nhìn ra? Người cô nói không thể ở bên đó hẳn chính là anh trai!
Nhưng lúc này, chẳng có lý do gì để anh buông tay!
…
Sau hoa viên
Bóng trăng nhô cao, sao sáng như ngọc rải khắp trời, trong hoa viên những tán cây xào xạc.
Triệu Hi Thành đứng giữa vườn hoa, hương hoa ngào ngạt vây quanh khiến anh say mê. Cách đó không xa, Chu Thiến bước ra khỏi một bụi cây, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên khuôn mặt động lòng người của cô, hai mắt đen láy long lanh chứa chan tình cảm mà nhìn anh
Cô mỉm cười chậm rãi đi về phía anh. Quần áo, mái tóc dài bay bay trong gió tựa như lăng ba tiên tử.
Cô đi đến bên cạnh anh, nâng mặt nhìn anh, hai mắt trong sáng như ngọc, môi mềm mại đỏ mọng như cánh hoa, cô lẳng lặng nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Hi Thành, em yêu anh…
Giọng nói dịu dàng mà rành mạch truyền đến sâu trong tim anh khiến tim anh run lên. Cảm giác hạnh phúc khó tả dâng lên trong lòng anh. Niềm vui đó khiến anh hận không thể nhảy cẫng lên.
Cô nhẹ nhàng khép mắt lại, đôi môi đầy đặn hé mở, anh miệng khô lưỡi khô, không nhịn được mà ôm chặt lấy cô như muốn hòa tan cô vào cơ thể mình. Anh cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào khiến anh thần hồn điên đảo đó…
Đến lúc này, cách đó không xa, một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên:
- Thiến Thiến…
Cô ngẩn ra trong lòng anh, sau đó đột nhiên mở to mắt, giãy khỏi lòng anh mà đi về phía bóng người cao gầy kia. Đi đến bên kia rồi mỉm cười với người đó.
Triệu Hi Thành vươn tay gọi:
- Chu Thiến, Chu Thiến…
Nhưng cô thản nhiên bước đi cùng người kia, không quay đầu lại
- Chu Thiến, Chu Thiến!
Triệu Hi Thành kêu lớn rồi sợ hãi ngồi bật dậy, mờ mịt nhìn căn phòng tối đen, đến lúc này mới ý thức được tất cả chuyện vừa rồi đều chỉ là giấc mộng mà thôi.
Nhưng cảm giác đau lòng này lại rõ ràng đến thế, tim anh đến giờ vẫn còn thoáng đau. Anh lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới phát hiện cả người đã bị mồ hôi tẩm ướt, da dẻ nhớp nháp khó chịu.
Anh xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa sau đó mặc áo choàng tắm đi ra ban công.
Cây cối trên ban công xanh um tươi tốt, xem ra là được chăm sóc khá kĩ
Triệu Hi Thành nhẹ nhàng mà dựa vào lan can nhìn bóng đêm mờ mịt. Thật lâu sau anh mới lấy điện thoại ra, mở máy gọi:
- Lý Thêm, muộn rồi còn đánh thức anh thật ngại quá… Anh giúp tôi điều tra một người, tôi muốn biết cô ấy làm gì… tên cô ấy là Chu Thiến!
…
Cuộc thi stylist toàn quốc bắt đầu bước sang vòng loại.
Thành phố này cũng có mấy trăm stylist tham gia. Hơn nữa, các thành phố nhỏ khác cũng có mấy trăm stylist khác, tính ra toàn tỉnh cũng có đến hơn ngàn người dự thi. Tham gia kì thi đều là những người mới còn những bậc thầy có tiếng đương nhiên sẽ không tham gia mà tranh giành với đám hậu bối.
Hôm thi đấu, Chu Thiến gặp lại đám người Triệu Viện Viện đã lâu không gặp. Giờ Triệu Viện Viện đã trở nên cao nhã, xinh đẹp, hoàn toàn không còn chút tự ti, lo được lo mất như trước. Triệu Viện Viện cố gắng mà có được thành công, cô nắm chặt vận mệnh trong tay cho nên luôn thoải mái, tự nhiên xinh đẹp.
Tiểu Mạt giới thiệu Chu Thiến cho bọn Triệu Viện Viện, Lý San, hai người nhìn thấy Chu Thiến mỉm cười thì đều tỏ vẻ tò mò.
Hàn huyên một hồi, Triệu Viện Viện không nhịn được cười nói:
- Chẳng hiểu vì sao, mình có cảm giác rất lạ, như là đã quen Chu Thiến từ lâu rồi vậy
Lý San cũng bưng miệng cười:
- Mình nghĩ chỉ mình mình mới thấy thế, thì ra cậu cũng vậy
Tiểu Mạt và Chu Thiến nhìn nhau cười, Tiểu Mạt nói:
- Không quan trọng là quen biết bao lâu, tóm lại, sau này mọi người chính là bạn bè!
Lý San và Triệu Viện Viện đều cười gật đầu.
Đấu vòng loại rất đơn giản, hơn một ngàn tuyển thủ báo danh, chia làm 10 tổ, mỗi tổ đều có một đề mục thiết kế khác nhau. Tuyển thủ theo yêu cầu làm tạo hình cho người mẫu sau đó ban giám khảo sẽ chọn ra năm người ưu tú nhất trong tổ. 50 người đó lại thi một lần nữa rồi chọn ra mười người để tham gia kì thi Toàn quốc.
Người mẫu đều là tự chuẩn bị, mọi người đều chọn người mẫu xinh đẹp. Chu Thiến cũng không là ngoại lệ, người mẫu của cô chính là một sinh viên đang theo học tại trường đào tạo nghệ thuật. Dù sao dáng người, diện mạo xinh đẹp thì cũng dễ tạo hình hơn.
Lần thi này, không thể không nói, vẫn là học viên của Yêu Ti Lệ là áp đảo nhất. Mười người lọt vào danh sách thì có đến 8 người đều tốt nghiệp từ Yêu Ti Lệ. Chu Thiến, Tiểu Mạt, Triệu Viện Viện, Trương Bân, Lý San là một trong số 10 người, hai người không phải là học viên của Yêu Ti Lệ là styist nổi tiếng trong thành phố khác.
10 người này sẽ được tham gia cuộc thi toàn quốc tháng tới
Thi xong, Chu Thiến và bọn Trương Bân, Tiểu Mạt cùng gặp nhau chúc mừng
Mọi người uống rượu nói chuyện phiếm, không khí rất náo nhiệt. Vài lần chạm cốc, Trương Bân không nhịn được hỏi Chu Thiến:
- Cậu học styist ở đâu, học rất có bài bản đó!
Đây là nghi vấn chung của mọi người, tất cả đều mở to mắt nhìn cô. Chu Thiến không thạo nói dối nhưng không thể không bịa chuyện, cô lắp bắp:
- Mình… mình học theo một người đồng hương.
Lý San sùng bái:
- Vậy thầy của cậu nhất định là người rất giỏi. Chu Thiến, thiết kế của cậu thực sự rất tuyệt, làm mình nhớ đến một người…
Nói tới đây, Lý San đột nhiên dừng lại nhưng mọi người đều biết cô nhắc đến ai, ai nấy đều trầm xuống
Triệu Viện Viện khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Nếu cô ấy còn sống, cô ấy sẽ là người có khả năng lọt top 10 nhất trong bọn mình…
Chu Thiến thấy những người bạn này vẫn không quên mình thì rất cảm động nhưng cô không thể nói ra sự thật. Vừa cảm động lại vừa thấy có lỗi với mọi người.
Lúc này, Tiểu Mạt giơ cốc bia lên nói:
- Hôm nay vui vẻ thế này, đừng nhớ đến chuyện buồn nữa. Nào, chúng ta cụng ly đi, hi vọng mọi người đều có thể lọt top 10 trong cuộc thi toàn quốc này.
Mọi người đều nâng cốc, Triệu Viện Viện nói:
- Đúng, chúng ta có thể vào chứng tỏ Thiệu Lâm nhất định là có thể. Mọi người cùng cố gắng, nhất định phải vào top 10!
- Cụng ly!
Tám chiếc cốc chạm nhau khiến bọt bia bắn ra, lóe sáng dưới ánh đèn.