Chu Thiến cùng Triệu Hi Thành cũng bị đưa đến bệnh viện. Vết thương ở đầu Chu Thiến cũng không quá nghiêm trọng, bác sĩ băng bó cho cô xong, cho uống thuốc hạ sốt là được. Triệu Hi Thành thì nguy hiểm hơn nhiều, bác sĩ nói đùi anh bị gãy, xương sườn cũng bị gãy hai đốt, may mà không đâm thủng nội tạng. Nhưng nội tạng cũng bị thương, cần phải điều dưỡng thời gian dài. Vết thương chỗ khác cũng không ít. Cấp cứu suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Triệu Hi Thành cũng thoát hiểm.
Chu Thiến vào phòng bệnh của Hi Thành, giờ đã chẳng còn cái gọi là phòng VIP, cả phòng chật ních người bị thường
Chu Thiến đi vào, nhìn anh bị băng bó như cái bánh chưng thì lòng vừa buồn vừa vui. Buồn vì anh bị thương nặng như vậy mà vẫn thoải mái trò chuyện, an ủi cô, khi đó anh nhất định đã rất đau, vậy mà còn cố nhịn. Vui là cuối cùng anh đã không sao, anh nhất định sẽ khỏe lên, bất kể là mất bao lâu thì cô cũng sẽ ở bên anh.
Cô ngồi xuống bên anh, anh còn chưa tỉnh lại nhưng sắc mặt đã bình thường, cũng không còn sốt nữa. Cô cầm bàn tay anh, khẽ nói:
- Hi Thành, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi, anh còn nợ em một đám cười, anh đã hứa rồi, đừng có nuốt lời!
- Triệu Hi Thành anh đã bao giờ nuốt lời chưa!
Đột nhiên anh khẽ đáp lại. Giọng nói có chút suy yếu nhưng rất rành mạch, sõ ràng
Chu Thiến vừa mừng vừa sợ nhìn anh:
- Hi Thành
Bác sĩ nói, chỉ cần anh mau chóng tỉnh lại, sẽ không có gì đáng ngại.
Triệu Hi Thành muốn quay đầu nhìn cô nhưng lại động đến vết thương mà khẽ kêu một tiếng. Chu Thiến vội ngăn lại:
- Vết thương của anh mới được xử lý thôi, đừng lộn xộn, muốn lấy gì bảo em.
Hai mắt Triệu Hi Thành tràn ngập ý cười:
- Anh chỉ muốn nhìn em nhưng nhìn em rồi lại muốn ôm em thì phải làm sao?
Mặt Chu Thiến nóng lên, cô vội nhìn quanh, các giường bệnh khác đều là người Nhật, đương nhiên không biết bọn họ đang nói gì thì Chu Thiến mới thoải mái. Cô cười cười rồi cúi người nhỏ nhẹ nói vào tai anh:
- Chờ vết thương của anh khỏe lại thì anh muốn ôm bao lâu cũng được
Sau đó vội đứng dậy nhìn anh cười.
- Sẽ khỏe nhanh thôi
Hai mắt anh sáng bừng, anh nắm chặt tay cô
- Thiến Thiến, đây không phải anh đang nằm mơ đấy chứ! Sao lại cảm giác khó tin thế này? Anh chỉ sợ khi tỉnh lại mọi thứ đều lại như cũ, anh vẫn sẽ vì không thể không rời khỏi em mà đau đớn, mà em lại ở rất xa
Chu Thiến kéo tay anh áp lên má mình:
- Anh xem xem, em ở ngay đây thôi, mọi thứ đều là thật. Em đã quay về, trở lại bên anh, hơn nữa mãi mãi cũng sẽ không rời xa
Cô cúi đầu, lại nói tiếp:
- Nửa năm qua em cũng đâu vui vẻ gì, em cố gắng cười nói với mọi người, cố gắng tỏ vẻ vui vẻ, cố gắng làm việc thật mệt nhọc nhưng chỉ cần rảnh rỗi là lại nghĩ đến anh, nghĩ đến việc không thể không rời khỏi anh mà đau khổ. Nhưng chỉ vì lòng tự tôn buồn cười đó mà chẳng dám nói gì. Hi Thành, em hối hận lắm, thiếu chút nữa em vì bản thân cố chấp mà đánh mất anh
Nói tới đây, Chu Thiến kìm lòng không đậu mà run lên. Nếu không có trận động đất này thì có lẽ cô và anh sẽ mãi mãi rời xa nhau.
Như là cảm nhận nỗi sợ hãi của cô, anh càng nắm chặt tay cô hơn:
- Chúng ta sẽ không chia xa đâu, cho dù không có trận động đất này thì nhất định sẽ có cơ hội khác để chúng ta bên nhau bởi vì tim chúng ta chưa bao giờ tách rời!
(Sến quá :)))
Chu Thiến dựa đầu vào tay anh, nhẹ nhàng nói:
- Hi Thành, anh nói đúng
Lúc này, Triệu Hi Tuấn đi vào, nhìn thấy bọn họ thân mật dựa vào nhau như vậy thì không khỏi dừng bước, sắc mặt ảm đạm. Nhưng anh vẫn bước qua nói:
- Anh tỉnh rồi sao?
Nghe tiếng anh, Chu Thiến vội vàng ngồi thẳng dậy, cô nhìn Hi Tuấn, có cảm giác không biết nên nói gì cho phải
Triệu Hi Tuấn chào hỏi Chu Thiến, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên, sau đó lại nói với Triệu Hi Thành:
- Bác sĩ nói, chỉ cần anh tỉnh lại là có thể chuyển viện, chúng ta về nước đi! Ba mẹ đều rất lo lắng, hơn nữa nơi này điều kiện chữa bệnh không tốt lắm
Anh nhìn bốn phía đầy giường bệnh, chắc đây là lần đầu tiên anh cả sử dụng phòng bệnh với nhiều người thế này, chắc chắn là không quen.
Triệu Hi Thành gật gật đầu, anh cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi mang đến cho anh sự kinh hoàng mà ngọt ngào này:
- Được, em đi làm đi
Triệu Hi Tuấn gật gật đầu:
- Vậy em đi đây
Anh xoay người đi ra phòng bệnh, Chu Thiến nhìn bóng Hi Tuấn sau đó nói với Hi Thành:
- Hi Thành…
Còn chưa nói xong, Hi Thành đã cười nói:
- Anh biết em có chuyện muốn nói với Hi Tuấn, em đi đi, anh ổn mà
Chu Thiến đắp chăn lại cho anh rồi mới đi ra ngoài. Hành lang bệnh viện cũng đầy người bệnh, chỗ nào cũng toàn những người đang băng bó, đang truyền dịch. Chu Thiến bước vội, cuối cùng tìm được Triệu Hi Tuấn ở góc cuối hành lang. Dáng người hoàn mỹ của anh trong chiếc áo lông trở nên đặc biệt hấp dẫn, thu hút ánh mắt không ít người. Cũng không biết có ai nhận ra anh không nhưng giờ mọi người đều chẳng có tâm trí nào mà lo đi tìm thần tượng.
- Hi Tuấn!
Chu Thiến gọi anh lại
Nghe giọng cô, anh quay đầu, sắc mặt không tốt lắm, đáy mắt có quầng thâm, vừa nhìn đã biết là đã lâu rồi không được nghỉ ngơi cẩn thận nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ tuấn mỹ của anh
Anh nhìn cô mỉm cười, đôi mắt phượng có chút thần thái.
- Chu Thiến, tôi đang định đi uống cà phê, có muốn uống không
Anh gọi cô là Chu Thiến chứ không phải là Thiến Thiến nữa
Chu Thiến gật gật đầu.
Bọn họ đi đến máy bán hàng tự động, Triệu Hi Tuấn mua hai ly cà phê rồi đưa cho cô một ly
Chu Thiến nhận lấy, cúi đầu không nói, không biết mở miệng thế nào mà Triệu Hi Tuấn cũng cúi đầu yên lặng như đang chờ cô nói. Thật lâu sau, Chu Thiến mới nhẹ nhàng nói:
- Hi Tuấn, cảm ơn cậu đã cứu tôi
Triệu Hi Tuấn uống một ngụm cà phê rồi nhìn chằm chằm vào chiếc ly tựa như đang nghiên cứu.
- Người cứu em là anh cả, nếu không có anh cả thì tôi cũng chẳng biết em đang ở Nhật Bản
Anh dựa vào vách tường, khói từ cốc cà phê lượn lờ bên cạnh:
- Nhưng anh thì cái gì cũng biết, mỗi lần em có chuyện cần giúp thì đều là anh cả ở bên em chứ không phải là tôi
Chu Thiến ngẩng đầu nhìn anh, khẽ gọi:
- Hi Tuấn… cảm ơn sự quan tâm của cậu với tôi bấy lâu nay.. nhưng mà, tôi…
Có một số lời thực sự khó mà nói ra, nhất là với Hi Tuấn
- Nhưng em yêu anh ấy chứ không phải tôi!
Triệu Hi Tuấn nói thay cô, lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt phượng đầy sự buồn bã