Sau khi Chu Thiến rời khỏi quán cà phê thì đi tìm Lâm Tiểu Mạt, trong lòng cô buồn phiền, người tâm sự cũng chỉ có Tiểu Mạt.
Lúc này, hai người ngồi ở KFC, trên bàn đầy khoai tây, đùi gà rán
Chu Thiến vẻ mặt đau khổ:
- Mình thực sự không muốn nhìn anh ấy đau lòng vì Tống Thiệu Lâm, chỉ có như thế anh ấy mới hết hi vọng!
Tiểu Mạt thở dài:
- Thật không biết đây là duyên phận gì, anh ấy lại thích Tống Thiệu Lâm như vậy
Cô đột nhiên trợn mắt nhìn Chu Thiến:
- Nhưng mà bây giờ cậu chính là Tống Thiệu Lâm mà, nếu Tống Thiệu Lâm không thể tỉnh lại thì cả đời này cậu chỉ là Tống Thiệu Lâm, đến lúc đó, cậu chỉ cần ly hôn với ông chồng biến thái kia là có thể ở bên Kiều Tranh rồi đó thôi?
Chu Thiến nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt cô đơn vô cùng. Làn da trắng nõn sáng bóng dưới ánh đèn, mắt to như giăng sương mùa, mông lung, sợ hãi, nhìn vô cùng động lòng
Tiểu Mạt nhìn mà lóa mắt, không khỏi cảm thán, khó trách Kiều Tranh thích cô như vậy. Vẻ ngoài xinh đẹp, làm bất cứ điều gì cũng có thể đoạt hồn đoạt phách người ta.
Chu Thiến nói:
- Nhưng mình không phải là Tống Thiệu Lâm, trong mắt anh ấy nhìn không phải mình, người anh ấy gọi không phải mình, suy nghĩ cũng không phải là mình. Tình cảm lừa gạt đó mình không cần. Hơn nữa, chưa đến cuối cùng thì mình không mất hi vọng. Mình muốn dùng thân phận của Chu Thiến để giành lại anh Kiều Tranh.
Ánh mắt Tiểu Mạt lưu chuyển:
- Cậu nói xem, giờ chúng ta có thể tìm đạo sĩ, hòa thượng cao nhân nào đến xem, có lẽ bọn họ sẽ có cách
Chu Thiến tròn mắt, người nghiêng về phía trước:
- Cao nhân?
Tiểu Mạt gật đầu lia lịa:
- Loại chuyện này căn bản không thể giải thích bằng khoa học nên cũng đừng ngại thử. Mình có người thân có quen biết, mình nhờ người ta giúp
Chu Thiến cảm thấy có đạo lý, chuyện chiếm linh hồn kì dị như vậy còn có thể xảy ra không chừng những người cao nhân thực sự có cách! Trong lòng Chu Thiến nhất thời tràn ngập hi vọng, tâm tình dần thoải mái hơn
Tâm tình tốt, cô bắt đầu kể chuyện mình chỉnh Triệu Hi Thành bằng tỏi cho Tiểu Mạt.
Tiểu Mạt nghe xong kích động vỗ bàn, khoai tây rơi hết:
- Làm hay lắm! Mình sớm đã không vừa mắt với anh ta! Đồ biến thái, ăn vụng không chùi mép còn định cưỡng gian…
Chu Thiến vội bưng miệng cô lại, oán trách:
- Cậu nhỏ giọng tí đi, để người ta nghe được xấu hổ lắm!
Chu Thiến buông tay, Tiểu Mạt lè lưỡi nói:
- Ngại quá, mình hơi kích động!
Lại hỏi:
- Cậu chỉnh anh ta thảm như vậy, anh ta không trả thù cậu sao? Nghe cậu nói thì anh ta có vẻ là người đáng sợ mà!
- Ban đầu mình cũng sợ lắm nhưng không có gì cả, anh ta chẳng làm gì hết!
Chu Thiến tay chống cằm, vẻ mặt mơ hồ:
- Thật sự rất kì quái!
Tiểu Mạt nhìn cô, đột nhiên nói:
- Có phải là anh ta thích cậu rồi không?
Chu Thiến cả kinh:
- Làm sao có thể? Bọn họ tình cảm rất xấu, lúc mình mới ra viện anh ta căn bản chẳng để ý gì đến mình hết
- Anh ta không có cảm tình với Tống Thiệu Lâm nhưng cậu thì khác, có lẽ qua một đoạn thời gian ở chung anh ta đã thích cậu đấy – Chu Thiến.
Chu Thiến kiên định lắc đầu:
- Loại người chuyên coi phụ nữ như hàng hóa, vừa bá đạo vừa dã man hoàn toàn không biết tôn trọng người khác thì sao có thể thật tình thích ai. Có lẽ anh ta phát hiện mình khác với Tống Thiệu Lâm trước kia nên mới có chút hứng thú, chỉ là hứng thú thôi, mình đâu phải đồ chơi của anh ta, thèm vào mà đi thỏa mãn hứng thú của anh ta.
Tiểu Mạt gật đầu:
- Có lẽ chính là như vậy, càng không có được càng thích, trong TV chẳng phải đều diễn như vậy sao
Cô cười:
- Có vẻ thú vị đây!
Chu Thiến lườm cô:
- Sớm đã bảo cậu đừng xem phim truyền hình nhiều quá làm gì. Nhìn xem đầu toàn bọt biển. Mình và anh ta tuyệt đối không thể nào, mình và anh ta chỉ là kẻ xa lạ, nếu mình không thể quay lại…
Chu Thiến nhớ tới gương mặt âm ngoan, ánh mắt lãnh liệt của anh ta, nhớ tới cảm giác khi bị anh ta bóp cổ thì không khỏi rùng mình
- Nếu mình không thể quay về được thì mình sẽ li hôn!