Giống như chuyện lần này, Triệu Hi Thành nghĩ nhân hôm nay Văn Phương còn chưa bị Triệu phu nhân đưa đi thì để Lý Thêm nghĩ cách làm cô ta sẩy thai mà không ảnh hưởng tính mạng. Loại chuyện này với người khôn khéo như Lý Thêm thì hẳn là dễ dàng. Nhưng không ngờ đầu bên kia trầm ngâm một hồi mới nói:
- Sếp Triệu, chuyện này không thành……
- Không thành?
Triệu Hi Thành đột nhiên cao giọng khiến người xung quanh nhìn. Anh vội nén giọng nhưng sắc mặt vô cùng khó coi
- Cậu làm sao thế? Có chút việc nhỏ cũng không làm được.
Giọng tuy không lớn như rét lạnh như băng. Vừa nói vừa đi đến chỗ vắng người. Đầu bên kia Lý Thêm lau mồ hôi lạnh trên trán. Hợp tác nhiều năm, anh rất hiểu thủ đoạn của Triệu Hi Thành này, tuy rằng giờ đã có vị trí này nhưng trong lòng anh vẫn luôn có sự sợ hãi thâm căn cố đế với Triệu Hi Thành. Lý Thêm xoay người, không muốn để các anh em khác thấy vẻ quẫn bách của mình.
- Sếp Triệu, tôi theo địa chỉ anh đưa đến, sớm đã nhà trống rồi. Hỏi thăm thì mới biết trước chúng ta đã có một nhóm người đưa cô ta đi. Bọn họ đều nói là người lạ, không biết từ đâu đến nhưng cô ta hoàn toàn tự nguyện đi theo. Sếp Triệu, anh bảo tôi nhất thời tìm đâu ra người đây? Nếu không, cho tôi chút thời gian, tôi sai các anh em hỏi thăm một chút.
Triệu Hi Thành ngẩng đầu thấy Chu Thiến đang nhìn qua, ánh mắt thân thiết thì sắc mặt không khỏi dịu lại, giọng nói cũng hòa hoãn:
- Được, cậu tiếp tục phái người điều tra. Có tin gì thì báo ngay. Tôi cúp đây.
- Vâng, sếp Triệu, em biết rồi, anh yên tâm.
Triệu Hi Thành cất điện thoại đi về phía Chu Thiến. Chu Thiến hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Sao bực mình vậy?
Triệu Hi Thành ngồi xuống cạnh cô cười nói:
- Không có gì, là chuyện trong công ty
Lúc nói, ánh mắt anh liếc qua Triệu phu nhân, bà cảm nhận được ánh mắt của anh thì ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thẳng mắt anh
Triệu Hi Thành trầm xuống, lòng đã hiểu chuyện hôm nay vấn đề là từ đâu. Anh mím môi, trong lòng tức giận.
Sau tiệc tối, mọi người nghỉ ngơi rồi đến phòng khiêu vũ
Phòng khiêu vũ nhà họ Triệu rất rộng, có thể chứa đến mấy trăm người. Dưới ánh đèn thủy tinh như ngọc, sàn gỗ bóng loáng, dàn nhạc đang chơi một bản nhạc vui vẻ. Đột nhiên, căn phòng chìm trong bóng tối, sau đó ở giữa sân có một ánh đèn trắng chiếu lên hai người, nhìn trang phục thì đúng là vợ chồng Triệu chủ tịch. Bọn họ đứng gần nhau, mười ngón tay nắm chặt, bắt đầu khiêu vũ
Trong không khí, tiếng nhạc réo rắt chảy xuôi.
Mọi người cũng dần tham gia sân nhảy, nhất thời váy áo tung bay như những cánh bướm. Chu Thiến cũng bị Triệu Hi Thành kéo vào sân nhảy, bản nhạc chậm này Chu Thiến miễn cưỡng có thể ứng phó nhưng thỉnh thoảng vẫn đạp phải chân Hi Thành. Mấy lần, Triệu Hi Thành dù không nói gì nhưng Chu Thiến đã xấu hổ nói:
- Em không nhớ khiêu vũ, hay là chúng ta thôi đi.
Triệu Hi Thành thật ra cũng rất bất an, tâm tư của anh đều đặt lên phía mẹ đang khiêu vũ như con bướm kia, thấy Chu Thiến nói vậy thì gật gật đầu, cùng cô rời đi.
Chờ bản nhạc dừng lại, Triệu Hi Thành vội vã đến bên mẹ, nhân lúc mọi người không để ý, kéo bà vào thư phòng trước đó đã gặp Văn Phương. Anh đóng cửa, ngăn mọi ồn ào bên ngoài, bên trong vô cùng tĩnh lặng.
Anh xoay người tức giận nhìn mẹ. Mà Triệu phu nhân thì lạnh lùng nhìn anh. Triệu Hi Thành trầm giọng nói:
- Mẹ, là mẹ đón Văn Phương đi rồi? Không phải mẹ nói ngày mai sao?
Triệu phu nhân cười khẽ:
- Nếu mẹ không đi sớm một chút thì cháu của mẹ đã mất, Hi Thành, mẹ nói đúng chứ?
Bà vỗ vỗ vai Triệu Hi Thành:
- Con là con của mẹ, mẹ sớm biết không ổn cho nên mới đi đón cô ta sớm
Giọng bà chuyển lạnh:
- Về sau chuyện này con đừng xen vào, cũng đừng nghĩ muốn giết đứa bé, con cứ việc sống thế giới hai người vui vẻ với Thiệu Lâm, đứa trẻ này mẹ sẽ lo, sẽ không thành chướng ngại vật của các con.
Triệu Hi Thành vội la lên:
- Mẹ, đứa bé này tuyệt không thể giữ lại, mẹ còn sợ không có cơ hội ôm cháu sao? Chỉ cần đứa bé này tồn tại một ngày thì quả bom giữa con và Thiệu Lâm lớn lên một ngày, lúc nào cũng có thể nổ. Con không thể mạo hiểm như vậy! Mẹ, mẹ nói cho con biết, Văn Phương ở chỗ nào
Triệu phu nhân thấy anh cố chấp như thế, không khỏi giận tím mặt, bà chỉ vào Triệu Hi Thành, mở to mắt nhìn:
- Hổ dữ cũng không ăn thịt con, đó là con đẻ của con mà con lại vì một người phụ nữ khác mà muốn giết chết nó. Hi Thành, tim con là sắt đá sao? Con không sợ báo ứng?
Triệu Hi Thành nhìn thẳng mắt mẹ, vẻ mặt kiên quyết, trong mắt tràn đầy đau đớn:
- Bất kể là báo ứng gì con cũng chấp nhận, so với sự đau khổ khi mất đi Thiệu Lâm thì có đáng là gì? Mẹ, mẹ không hiểu, cảm giác đó con chưa từng có, con không thể mất đi cô ấy, con không muốn có chút mạo hiểm nào. Đứa bé này tuyệt không thể sinh ra.
Triệu phu nhân kiên định nói:
- Không được, không thương lượng! Chuyện này mẹ đã nói cho cha con rồi, ông ấy rất vui, cũng đồng ý với mẹ. Con đừng nghĩ nữa
- Mẹ
Triệu Hi Thành không nhịn được cao giọng hét:
- Suy bụng ta ra bụng người, mẹ chẳng phải cũng không chấp nhận được người khác có con với cha sao? Lúc trước mẹ chẳng phải không chớp mắt ép người khác phá…
Bốp!
Một tiếng vang lên ngăn cản câu nói tiếp theo, Triệu phu nhân tức đến mặt trắng bệch, cả người run run, tay chỉ vào anh cũng run, nói lắp bắt:
- Vô liêm sỉ.. con nói cái gì… con dám nói lời này với mẹ… Mẹ làm thế là vì ai… còn không phải vì các con sao? Địa vị của con ở Triệu thị ổn định như vậy là nhờ cái gì? Là vì cha con chỉ có hai đứa con, không có ai đến giành quyền với con cả! Con dám nói lời này với mẹ, Hi Thành, con làm mẹ quá đau lòng…
Nói xong, nước mắt bà rơi xuống, bắt đầu kích động:
- Con nghĩ rằng mẹ muốn làm chuyện đó sao? Nhiều năm qua mẹ luôn bị ác mộng làm cho thức giấc… Con nghĩ mẹ không thương Thiệu Lâm sao? Nó cũng là con dâu mẹ, mẹ không muốn nó đau lòng. Nhưng Hi Thành, đó là cốt nhục Triệu gia chúng ta, qua 5 tháng nữa đã chào đời, mẹ tạo nghiệt quá nhiều, mẹ không muốn xuống tay với cả cháu mình nữa
Triệu phu nhân bưng mặt khóc, ngã xuống sô pha.
Triệu Hi Thành thấy mẹ đau lòng như vậy cũng hối hận những lời nói trước đó. Anh đi đến bên cạnh mẹ, ngồi xổm xuống, ôm bà vào lòng, vô cùng áy náy nói:
- Mẹ, xin lỗi, con không cố ý nói những lời này, tất cả đều do con, đều là con tự làm tự chịu. Được…
Anh cắn răng:
- Mọi chuyện tùy mẹ, con không xen vào nữa!
Triệu phu nhân ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn anh, gật gật đầu:
- Con yên tâm, mẹ sẽ để ý kĩ Văn Phương kia, không để cô ta gây chuyện, đứa trẻ sinh xong cũng sẽ có cách khiến cô ta không dám nói lung tung. Đứa nhỏ chúng ta nuôi bên ngoài, tạm thời không cho Thiệu Lâm biết, chờ Thiệu Lâm có con thì chúng ta nói cũng không muộn!
Triệu Hi Thành nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của mẹ đành nhịn đau mà gật đầu đồng ý. Nhưng thật sự có thể giấu Thiệu Lâm sao? Lòng anh mờ mịt.