Chúng tôi đều có công việc riêng của mình, công việc của Hi Thành cũng không ít, thường phải làm việc đến nửa đêm mới về. Anh ấy thường nói với tôi:
- Thiến Thiến, vừa nghĩ đến em đang ở nhà chờ, lòng anh lại nóng như lửa đốt, làm gì cũng có tinh thần
Tôi cười, thực ra tôi cũng như vậy thôi. Mỗi sáng mở mắt đã thấy anh ấy ở ngay bên cạnh, cảm giác đó thật khó mà hình dung, giống như… trái tim đang tan ra.
Rất nhiều người đều cảm thấy tôi được ông trời thiên vị, rất may mắn, tôi cũng không phủ nhận điều này. Nếu không nhờ ông trời thiên vị thì sao tôi có thể gặp được Hi Thành, tôi sao có thể bước vào cuộc sống cua anh ấy? Tôi cảm thấy, kiếp trước nhất định chúng tôi đã có duyên nợ, đừng nói tôi sến, thực sự tôi cảm thấy như thế, bằng không thì sao có thể giải thích mọi chuyện đã xảy ra này? Nhưng tôi thực sự cảm ơn ông trời, cho dù ông ấy đã từng khiến tôi rất đau khổ nhưng nếu phải trải qua nỗi đau đó mới có được sự ngọt ngào ngày hôm nay thì bảo tôi phải chịu nhiều đau khổ hơn tôi cũng chấp nhận.
Những ngày cuối tuần, chúng tôi sẽ dẫn Thế Duy đến vùng ngoại ô dã ngoại, chụp được rất nhiều ảnh chụp. Chụp được nụ cười sáng lạn của Thế Duy, chụp được cảnh Triệu Hi Thành nhìn tôi đầy tình cảm, chụp được cảnh cha con Thế Duy chơi đùa vui vẻ. Chúng tôi rất vui vẻ, trời xanh, mây trắng, gió nhẹ, sông nhỏ, hoa cỏ, cây rừng, tất cả đều rất tốt đẹp. Các bạn tôi nhìn những bức ảnh này đều nói chúng tôi cười trông giống nhau như đúc, tôi nghe mà rất vui vẻ.
Thế Duy vẫn gọi tôi là “cô” nhưng thằng bé vẫn rất thân thiết, gần gũi tôi. Trẻ con có suy nghĩ của riêng nó, trong tim nó có một chỗ chỉ dành cho mẹ, thật ra đây là điều rất khó mà làm được, điều này cũng chứng tỏ, Thế Duy có một trái tim rất trong sáng.
Bạn à, có lẽ bạn sẽ nói, có đứa trẻ nào lại không trong sáng sao? Không phải, Thế Duy nhà tôi không giống thế, tôi có cảm giác, sự trong sáng này của thằng bé sẽ luôn được giữ mái. Chờ đến khi nó lớn, sự trong sáng này sẽ khiến không biết bao cô gái bị mê hoặc đây. Cho nên tôi cũng không bắt ép nó, cũng chẳng để ai bắt ép nó. Thằng bé thích gọi tôi là gì cũng được, mặc kệ là thế nào tôi vẫn biết là nó yêu tôi cũng như tôi yêu nó vậy, thế là đủ rồi, thật đó, thế là đủ rồi.
Không lâu sau, Trương Bân cũng đã trở về, anh chàng này tôi vẫn rất xem trọng, lần này anh ấy cũng không làm tôi thất vọng. Trương Bân vượt qua được cuộc thi của công ty mà trở thành stylist chính.
Mấy năm nay công ty phát triển rất tốt, đã xây dựng được rất nhiều chi nhánh ở các thành phố khác nhau, giờ đang là lúc rất cần nhân tài. Như Hồ Gia Hào anh trai của Hồ Giai Giai được điều đi Thượng Hải trở thành giám đốc chi nhánh ở đó. Nghe anh ta nói, Hồ Giai Giai đã ra tù từ lâu, giờ không làm stylist nữa mà làm người mẫu. Nói thật, cô ấy trông khá xinh đẹp, dáng người cũng không sai, làm người mẫu cũng dễ nổi tiếng, chỉ mong cô ta có thể nghiệm ra bài học mà làm người cho đến nơi đến chốn
Trương Bân trở thành stylist chính, ngay hôm sau đã đến cửa hàng trang sức mua một chiếc nhẫn kim cương, đêm đó cầu hôn Tiểu Mạt. Tuy rằng tôi không tận mắt nhìn thấy nhưng tôi nghĩ nhất định là rất lãng mạn, rất cảm động bởi vì khi Tiểu Mạt gọi về báo tin cho tôi, giọng cô ấy rất kích động, nghẹn ngào. Tôi thực sự vui mừng thay cho cô ấy
Một tháng sau, bọn họ cử hành hôn lễ, tuy không long trọng như tôi và Hi Thành nhưng rất ấm áp ngọt ngào. Nhìn cảnh bạn thân cười đầy hạnh phúc khiến tôi không nhịn được mà bật khóc. Triệu Hi Thành ở bên cười nói:
- Nhìn em kia, ngốc quá, người ta cười còn em thì lại khóc
Tôi đáp:
- Em cũng muốn cười nhưng chẳng hiểu sao lại thành khóc, chẳng ngừng lại được, chẳng rõ là đạo lý gì nữa
Hi Thành vươn tay dịu dàng lau nước mắt cho tôi, sau đó ôm tôi vào lòng, để tôi dựa vào vai anh, anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai tôi:
- Đồ ngốc…
Mỗi người phụ nữ đều nên có một bờ vai có thể dựa vào, không phải là để ỷ lại mà chẳng qua lúc bạn cần, bờ vai đó có thể cho bạn dựa vào, giống như là trái tim tìm được bến đỗ.
Tôi đã tìm được rồi, mà bây giờ Tiểu Mạt cũng đã tìm được
Tôi còn nhớ rõ khi chúng tôi còn nhỏ, lúc đó cha mẹ Tiểu Mạt còn chưa ly hôn, Tiểu Mạt rất vuiu vẻ hạnh phúc. Sau khi mẹ tôi qua đời, cô ấy hay dẫn tôi về nhà, bảo mẹ nấu cơm cho tôi ăn, cô ấy nói:
- Thiến Thiến, mình chia mẹ cho cậu, cậu cũng có mẹ, cậu đừng đau lòng
Cô ấy mãi mãi không biết, hôm đó về nhà tôi đã khóc rất nhiều, tôi biết, Tiểu Mạt sẽ là bạn của tôi cả đời.
Cũng chẳng lâu sau nữa, cô ấy cũng không còn mẹ, cha mẹ ly hôn, mẹ cô ấy bỏ nhà mà đi, để lại cô ấy cho cha. Cô ấy khóc nói với tôi:
- Thiến Thiến, mình không còn mẹ để chia cho cậu nữa….
Tôi biết cô ấy đau lòng cỡ nào. Mẹ tôi là bệnh mà phải đi nhưng mẹ cô ấy thì thực sự bỏ rơi cô ấy. Tôi đột nhiên cảm thấy, cô ấy còn đáng thương hơn tôi. Hôm đó, cô ấy đã ôm tôi khóc thật lâu.
Tình bạn của chúng tôi được hình thành như vậy, chúng tôi là bạn mà cũng là người thân, cả đời này sẽ là bạn tốt, là chị em tốt.
Tôi thật sự là một người may mắn
Ngay khi Tiểu Mạt và Trương Bân đi hưởng tuần trăng mật, tôi phát hiện mình mang thai. Mọi người không biết Hi Thành đã vui thế nào đâu. Nếu đem bức ảnh anh ấy hoa chân múa tay nhảy nhót tung lên mạng thì nhất định sẽ khiến mọi người choáng váng, ai mà nghĩ được một Triệu Hi Thành lạnh lùng lại có thể có những lúc như vậy. Nếu đối thủ trên thường trường của anh nhìn thấy thì có cười sặc sụa hay không? Đương nhiên, tôi không thể làm thế được, Hi Thành đáng yêu như thế chỉ có tôi mới được nhìn thôi, người con gái khác nghĩ cũng đừng nghĩ!
Sau bốn tháng siêu âm là sinh đôi, lúc này đến ngay cả cha chồng tôi cũng rất kích động, cười tươi như hoa nở, điều này khiến tôi cảm thấy, thì ra mặt cha chồng tôi cũng có rất nhiều nếp nhăn… Mẹ chồng tôi thì khỏi phải nói, mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt bà đều dịu dàng, cười tươi như hoa mà nhìn xuống bụng tôi thì lại càng vui vẻ. Có phải là người lớn rất thích nhìn thấy những sinh mệnh chào đời? Có lẽ là vì thấy huyết mạch của mình được kéo dài mà cao hứng? Có lẽ sau này tôi già đi, nhìn thấy vợ Thế Duy mang thai mắt cũng sáng bừng?
Người vui nhất đương nhiên là tôi, có hai sinh mệnh nhỏ đang lớn dần trong tôi, cảm giác này chỉ có người làm mẹ mới có thể hiểu. Đó là cảm giác biết ơn, cảm động khiến người ta vui vẻ muốn khóc. Tôi lại thực hiện quá trình dưỡng thai như hồi mang thai Thế Duy, cùng con ca hát, trò chuyện, tôi cảm thấy Thế Duy sở dĩ thông minh như vậy là vì lúc mang thai tôi luôn ca hát, trò chuyện với con. Hi Thành mỗi ngày cũng đúng giờ tan tầm mà về cùng tôi, vỗ bụng tôi mà đoán vị trí của các con. Nhưng lúc mọi người đều rất vui thì tôi lại phát hiện, Thế Duy không vui. Tôi biết những đứa trẻ mẫn cảm rất sợ em bé sinh ra sẽ cướp đi sự chú ý của mọi người, tôi phải hứa với nó, trong lòng mọi người, Thế Duy và em bé đều như nhau, mọi người sẽ không vì em bé mà không yêu Thế Duy nữa thì cậu nhóc mới vui trở lại.
Đủ chín tháng mười ngày, tôi thuận lợi sinh ra đôi baby dễ thương này, một trai một gái, là thai long phượng. Mọi người đều rất vui vẻ. Triệu Hi Thành chẳng để ý đến ánh mắt của mọi người mà hết ôm lại hôn tôi
Không thể không nói, tôi thật sự là người quá may mắn.