Chu Thiến cảm thấy máu toàn thân đông lại trong nháy mắt, tay chân lạnh buốt, người run lên. Tiểu Mạt đến bên giường, cầm tay “Chu Thiến” bưng miệng khóc
Lý Mai cũng lấy khăn tay chấm khóe mắt, trong lòng cũng có chút bi thương. Người ta nói, mẹ kế khó làm. Quan tâm, thương yêu thì bị bảo giả vờ giả vịt, giáo dục, trách mắng thì coi là ngược đãi. Cho nên vào cửa, bà không đánh không mắng không nghe không thấy không hỏi, ngoài chăm sóc chuyện ăn mặc của cô cũng không quan tâm nhiều. Nhất là sau khi sinh con, một lòng lo cho con, cũng càng lơ là cô. Giờ nghĩ lại, lòng cũng áy náy.
Nhưng cảm giác áy náy này cũng chẳng duy trì bao lâu, tâm tư Lý Mai chuyển biến. Bà nhớ tới bên gây chuyện hứa hẹn, chỉ cần Chu Thiến chết bọn họ sẽ lại cho thêm 100 vạn, trong lòng thầm tính, sau này con tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố, số tiền đó có thể dùng để mua nhà cho con. 100 vạn trước đó bà đã dùng 20 vạn mua nhà mới, chồng nói vốn để 50 vạn lại cho Chu Thiến nhưng giờ Chu Thiến như vậy, có lẽ 50 vạn kia cũng…
Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa kính hiện rõ vẻ mặt đau đớn của bà nhưng càng hiện rõ khóe miệng bà khẽ nhếch. Nhưng giờ còn ai quan tâm bà nghĩ gì?
Qua cơn hoảng sợ, Chu Thiến đột nhiên nhớ tới Cao Nhân, trong lòng tuy không mang nhiều hi vọng nhưng cũng là chiếc cọc duy nhất cô có thể trông cậy. Cô không thể nói rõ mình muốn gì, muốn về nhưng lại có chút do dự. Nhưng chuyện này cô đã lên kế hoạch lâu như vậy, hơn nữa vừa nhớ đến mái tóc bạc và khuôn mặt tiều tụy của cha thì không khỏi hạ quyết tâm. Cô là Chu Thiến, hoàn toàn là Chu Thiến, cuộc sống vinh hoa phú quý, dung nhan xinh đẹp, còn cả người đàn ông đa tình đó đều không phải của cô… vẫn nên quên đi!
Chu Thiến hạ quyết tâm, cô nhìn Cao Nhân lại phát hiện vẻ mặt ông nghiêm túc, hai mắt sáng bừng nhìn “Chu Thiến” trên giường bệnh thì trong lòng hơi động. Cô nhìn Tiểu Mạt, Tiểu Mạt thấy ánh mắt cô thì hiểu ý
Tiểu Mạt lau nước mắt, đi đến bên Lý Mai:
- Dì, con muốn đến chỗ bác sĩ hỏi xem thế nào, dì có thể đi cùng con không?
Lý Mai đang do dự thì Chu Thiến tiến lên tiếp lời:
- Dì đi cùng cô ấy đi, cô ấy cũng là quan tâm Thiến Thiến. Chỗ này có cháu để ý rồi, dì cứ yên tâm
Lý Mai rất có hảo cảm với cô gái hào phóng này, nghe cô nói vậy thì gật đầu đồng ý, cùng Tiểu Mạt đi ra phòng bệnh.
Hai người vừa đi, Chu Thiến vội đến bên Cao Nhân nói:
- Đại sư, thời gian rất gấp, ông mau xem giúp
Cao Nhân gột sạch bộ dạng lười nhác trước đó, vẻ mặt nghiêm túc, ông gật đầu đi đến bên “Chu Thiến”, lấy một sợi tơ hồng trong túi đen ra buông vào ngón trỏ của “Chu Thiến”. Tay kia lấy trong túi một cái chuông nhỏ, buộc vào dây tơ hồng, động tác vô cùng tự nhiên, đầy tính thần thánh khiến Chu Thiến nhìn ông với cặp mắt khác xưa, không khỏi thêm chút tin tưởng.
Cao Nhân gắt gao nắm chặt dây tơ hồng, trong miệng lẩm bẩm, tiếng chuông kêu không ngừng, hiện tượng thần kì này khiến Chu Thiến mở to mắt, sự tin tưởng với Cao Nhân tăng không ngừng. Cũng không bao lâu, chuông đột nhiên dừng lại, nhưng đột nhiên mất sức sống. Cao Nhân liên tục thử mấy lần, đều là kết quả này, không lâu sau, đầu ông toát mồ hôi.
Cao Nhân nhăn mày, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy, ông nhìn thẳng “Chu Thiến” trên giường bệnh hồi lâu. Sau đó, rút dây tơ hồng và chuông về, sau đó lại lấy áo lau mồ hôi, lúc này, Chu Thiến không biết có gì không ổn, vội hỏi:
- Đại sư, sao rồi? Tôi có thể trở về thân xác của mình không?
Nhưng đại sư lại ngồi xuống ghế, thở phì phò:
- Nha đầu, tôi vừa mệt vừa khát, cô có thể cho tôi chén nước không, để tôi nghỉ một chút rồi nói?
Chu Thiến tuy nóng vội nhưng có thể thấy vẻ uể oải của ông, ánh mắt ông cũng mất thần thái thì cũng không phải loại không biết xấu hổ mà thúc giục. Cô rót cho ông chén nước, đứng bên cạnh lo lắng chờ đợi.
Cao Nhân đại sư uống một ngụm nước, nhắm mắt dưỡng thần một hồi rồi mở mắt, dù chưa thể hồi phục về trạng thái tinh quang bắn ra bốn phía nhưng cũng khôi phục không ít.
Ông thở dài một hơi, lúc này mới chuyển mắt nhìn Chu Thiến, chậm rãi mở miệng:
- Nha đầu, nếu cô muốn tráo đổi linh hồn về vốn cũng không phải không thể
Ông nói đến đây thì ngừng lại, uống một ngụm nước.
Chu Thiến thấy ông nói nửa chừng thì càng sốt ruột:
- Đại sư, ông nói vậy là có gì gì?
Đại sư không nhanh không chậm mở miệng:
- Nếu chỉ là trao đổi linh hồn thì tôi có thể dẫn hồn trao đổi. Nhưng tôi thấy cô ấy…
Ông chỉ “Chu Thiến” rồi nói tiếp:
- Thấy rất kì quái, ấn đường cô ấy biến thành đen, hơi thở không đều, tam hỏa không đủ, dường như là người không có hồn phách. Tôi nghĩ mình nhìn nhầm nên thử lại lần nữa, chuông chiêu hồn không có phản ứng gì…
Nói đến đây, ông thở dài, vốn định lại uống nước nghỉ ngơi, vừa rồi mấy lần chiêu hồn thật sự tiêu hao không ít nguyên khí nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Chu Thiến thì nói tiếp:
- Nha đầu, giờ nằm trên giường kia chỉ là khối thể xác mà thôi, bên trong không có hồn phách gì, giờ linh hồn của thân thể cô đang ở nhờ này không có ở trong cơ thể cô.
Nói đến đây, ông lại thở hồng hộc. Chu Thiến thấy vậy, cảm thấy áy náy, vội vàng nói:
- Đại sư cứ nghỉ đi, tôi không vội
Giờ cô đã tâm phục khẩu phục Cao Nhân, còn nói:
- Trước tôi trông mặt mà bắt hình dong, không kính trọng đại sư, xin thứ lỗi
Cao Nhân khoát tay tỏ vẻ không để ý. Lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Đến lúc này, Chu Thiến đã hiểu vì sao Tống Thiệu Lâm còn chưa tỉnh lại. Trước kia cô vẫn nghĩ là vì cô ấy có lòng muốn trốn ai ngờ không biết linh hồn cô ấy đã đi đâu, có lẽ đã bắt đầu lại với một cơ thể khác? Vậy cô có thể quay lại không?
Chu Thiến nghi hoặc.
Nhưng nghe giọng của đại sư thì có vẻ mình khó có thể trở trở về. Không hiểu sao, cô thấy dường như mình khẽ thở dài nhẹ nhõm.