Quản gia thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không đánh nhau là được, chỉ cần đứa nhỏ không có việc gì là tốt rồi. Quản gia vội ho một tiếng, đi đến bên Chu Thiến nói:
- Đại thiếu phu nhân, sao cô đến đây?
Nhất thời cũng không biết nói gì, vô cùng xấu hổ.
Chu Thiến không nhìn bà ta, cô vẫn gắt gao nhìn Văn Phương, lạnh giọng nói:
- Văn Phương, cô cần gì nói mình đáng thương? Cô chẳng qua vì sự tham lam giàu có mà tìm cớ thôi. Những cô gái nghèo rất nhiều, cô cho rằng ai cũng vô sỉ như cô, có thai với người đã có chồng mà còn không biết liêm sỉ, còn ở đây mà đắc ý, giương nanh múa vuốt. Cho dù là con cô thì sau này nó cũng sẽ thấy hổ thẹn vì có người mẹ như cô. Văn Phương, người như cô đáng bị người khác coi thường. Cho dù có ngày cô đạt được thứ mình muốn nhưng người khác sẽ khinh bỉ cô, cô vĩnh viễn sẽ chẳng được hạnh phúc, kết quả cô sẽ biết, những thứ cô đánh đổi được chẳng qua chỉ là hư ảo, giả dối mà thôi.
Chu Thiến nói xong, hít sâu một hơi, không hề để ý đến cô ta nữa, hờ hững xoay người bỏ đi.
Văn Phương nhìn vẻ mặt đạm mạc của cô mà nôn nóng. Vì sao, vì sao cô ấy đến lúc này còn trấn tĩnh, thong dong như vậy? Rõ ràng mình chiếm thượng phong nhưng sao ngược lại lại có cảm giác thảm bại như vậy. Không đâu, chuyện sẽ không như cô ấy nói. Thế giới này vốn chỉ cười nghèo không cười giàu. Chỉ cần cô được Triệu gia chấp nhận thì sẽ thành đối tượng được người khác tôn trọng, hơn nữa con đẻ của cô sao có thể xấu hổ vì cô? Cô ấy chẳng qua là cố ý nói vậy để đả kích mình, bức mình buông tha thôi. Quá buồn cười, cô ta nghĩ chỉ hai ba câu đó có thể khiến cô bỏ qua cơ hội hiếm có này sao?
Văn Phương tiến lên hai bước, nhìn theo Chu Thiến gào lớn:
- Mặc kệ cô nói gì, tôi tuyệt đối không buông tay. Tống Thiệu Lâm, chúng ta chờ xem. Đến lúc đó, hai chúng ta ai đau khổ, ai vui vẻ còn chưa chắc đâu
Chu Thiến thoáng dừng lại, tim như bị kim đâm, cô đứng thẳng lưng, càng tao nhã mà bước đi.
Mẹ Văn Phương vẫn đứng ngoài cửa nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng quả thực cũng áy náy nhưng đó là con gái mình, hơn nữa giờ còn có đứa bé, bà có thể nói gì. Bà thấy Chu Thiến đi ra thì vội đi theo cô, ngập ngừng nghĩ gì đó nhưng lại ngại mở miệng.
Chu Thiến có chút cảm giác, xoay người nhìn bà, hai mắt như sao sáng chiếu vào lòng bà ta, mẹ Văn Phương không chống đỡ được vội cúi đầu. Chu Thiến lạnh lùng nói:
- Bà đã đạt được mục đích, còn theo tôi làm gì?
Mẹ Văn Phương ngẩng đầu, mắt ngấn lệ:
- Thiệu Lâm, cháu đừng trách Văn Phương, nó cũng là bất đắc dĩ, nó vẫn luôn muốn được nổi bật nhưng nhà cô điều kiện quá tệ, không thể tạo điều kiện cho nó nên nó mới thế này. Nó không cướp vị trí của cháu, cháu cho mẹ con nó chút không gian đi
Vẻ mặt đạm mạc của Chu Thiến cuối cùng bị đánh nát. Cô như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời. Cô không nhịn được mà liên tiếp cười lạnh, cuối cùng đành phải day day thái dương để bình ổn cảm xúc của mình. Cô nhìn mẹ Văn Phương, tức giận nói:
- Tôi vẫn thấy lạ, Văn Phương cũng là người có học sao lại vô sỉ đến vậy, giờ tôi đã hiểu, thì ra là do gia giáo…
Cô lắc đầu, khinh thường việc dây dưa với bọn họ, xoay người đi thẳng, chỉ để lại mẹ Văn Phương mặt trắng bệch đứng đó.
Chu Thiến cứ đi, đi đến nơi không còn thấy biệt thự kia nữa thì không thể chống đỡ, bả vai sụp xuống.
Mặt trời chói lóa, cả thế giới hỗn độn, tất cả đều mơ mơ hồ hồ. Bóng nắng kia, hồ nước kia như đều phủ trong ánh sáng xám xịt, không chút sức sống.
Cả người cô run run, toàn thân như mất đi sức lực. Cô chậm rãi đi về phía trước cũng chẳng biết nên đi đâu, hai mắt nhìn phía trước nhưng không có tiêu điểm. Cô cảm thấy rất đau lòng nhưng đau đến cùng cực lại thành chết lặng, trống rỗng. Sự trống rỗng này khiến cô càng đau khổ, càng mê mang.
Ánh mặt trời bỏng rát chiếu lên người cô, đầu cô choáng váng, mắt tối sầm từng đợt, cả người đổ mồ hôi lạnh, tóc ướt đẫm trên trán.
Mọi người đi ngang qua đều nhìn cô với ánh mắt tò mò nhưng cô mặc kệ, cô đờ đẫn đi về phía trước, coi mọi thứ xung quanh là hư vô.
Trong đầu cô lần lượt suy nghĩ, cô nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ? Sau đó lại hiện lên những hình ảnh chớp nhoáng
Trong bóng đêm yên tĩnh, anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: “anh sẽ đợi đến khi em cam tâm tình nguyện”
Dưới ánh trăng sáng, hai mắt anh sáng như sao, vẻ mặt như đứa trẻ: “Thiệu Lâm, anh biết em không thích anh có phụ nữ khác, anh có thể cam đoan về sau anh sẽ không hái hoa bẻ cành nữa, cho dù là xã giao anh cũng sẽ không nhìn bất kì ai, anh… anh…
Dưới ánh hoàng hôn, anh dịu dàng ôm cô vào lòng, trịnh trọng nói: “Anh sẽ luôn ở bên em…”
Sau đó khuôn mặt vặn vẹo của Văn Phương lại xuất hiện: “Cô cái gì cũng có sao còn giành Hi Thành với tôi”
Cô ta oán độc nhìn cô: “Cả đời này tôi sẽ dây dưa với cô…”
Cô ta nhẹ nhàng vuốt bụng, đắc ý nhìn cô: “Tôi mang thai con của Hi Thành, về sau anh ấy nhìn con sẽ nhớ đến tôi…”
Sau đó là đủ các tiếng nói chen chúc:
“Thiệu Lâm, anh nghĩ là anh yêu em”
“Tôi cá rằng cô không ác độc bằng tôi…”
“Tâm sự của anh chỉ có một, đó là phải làm thế nào mới có thể khiến em mãi mãi bên anh, không bao giờ rời xa, sau đó như cha mẹ, làm lễ kỉ niệm 10 năm, 30 năm, 50 năm thậm chí là 60.70 năm!”
“Phụ nữ trong hào môn có ai chẳng vậy, lâu rồi thành quen… làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ…”
“Tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!… Chúng ta ai đau khổ, ai vui vẻ còn chưa chắc chắn đâu”
Cuối cùng những giọng nói đó dần biến mất, một giọng nói trầm thấp khác càng lúc càng rõ ràng:
“Chúng ta đến Cửu Trại Câu, ở đó phong cảnh rất đẹp, còn đến cả Hoàng Sơn ngắm mặt trời mọc, đến Tây Song Bản Nạp, đến Tây Tạng ngắm tuyết, đến Mông Cổ xem thảo nguyên…”
Tim Chu Thiến đau đớn, đầu như bị búa bổ, cô chỉ cảm thấy trời rung đất chuyển, đất trời tăm tối, rốt cuộc không nhịn được mà ngã khuỵu xuống đất, đau khổ khóc òa.