Đến thứ sáu kiểm tra, mắt Chu Thiến vì đã bôi thuốc mỡ Triệu Hi Thành đưa tới nên đã khỏi lại. Mấy ngày này, mắt cô khiến các tổ viên cười không biết bao nhiêu lần nhưng trong lòng cũng rất bội phục cô. Vương Vĩ nhìn mắt cô mà sùng bái. Lưu Văn Chí thấy vậy thì cười, lén nói với Trương Bân:
- Tiểu tử này đúng là khác người
Trương Bân hiểu thì cười nhưng không nói gì.
Lần này, trường học đã tìm người mẫu cho mỗi người, sau đó quy định trong thời gian nhất định phải trang điểm xong. Chu Thiến bị chỉ định trang điểm cho người đi phỏng vấn xin việc còn Tiểu Mạt thì bị chỉ định trang điểm cho cô dâu Hàn Quốc.
Người mẫu của Chu Thiến là cô gái hơn 20 tuổi, da dầu hơi đen, lông mi thưa, có mụn đầu đen. Chu Thiến đầu tiên bảo người mẫu rửa sạch mặt, bôi dung dịch kiềm dầu sau đó có cậy bớt mụn đầu đen nhưng vì sợ sẽ khiến làn da đỏ lên nên không làm nhiều.
Sắc mặt quan trọng nhất là tinh thần. Đẹp nhưng khiến người khác không nhận ra là mình trang điểm, tuyệt đối tránh trang điểm quá dày. Người mẫu này thoạt nhìn không có tinh thần, Chu Thiến tỉa lông mày cho cô dựa theo kết cấu khuôn mặt, nhìn qua sáng sủa hơn nhiều.
Màu da người mẫu đen, dùng phấn trắng quá sẽ rất giả cho nên Chu Thiến chọn màu phấn tiệp với màu da nhất, chỗ đen quá thì đánh phấn đậm lên để da được đều màu. Hơn nữa cũng rất chú ý vành tai và cổ, tuyệt đối không thể để cổ với mặt hai màu.
Như vậy, da người mẫu đã sáng lên nhiều.
Ánh mắt không quá sắc nét, phải vẽ mắt mới đẹp hơn được. Cho nên Chu Thiến chọn vẽ mắt nâu vàng. Sau đó lại gắn mi giả, ánh mắt đẹp hơn nhiều.
Má thì không thể quá nổi, vì da cô ấy vốn nâu nên Chu Thiến chọn màu đồng, tô lên xương gò má. Môi không nên quá đậm, vì đi phỏng vấn sẽ làm phân tán sự chú ý của người phỏng vấn nên Chu Thiến chọn màu hồng nhạt, để ý vẽ viền môi, cũng đẹp hơn rất nhiều.
Bởi vì còn chưa học phối hợp trang phục nên chỉ cần trang điểm xong là được, so với thời gian chỉ định thì còn thừa 10 phút. Người mẫu nhìn gương vui mừng, chưa từng nghĩ mình cũng có thể xinh đẹp như vậy mà nhìn lại không như đã trang điểm thì rất vui vẻ. Chu Thiến thấy cô vui mừng như vậy thì cũng có cảm giác như đã thành công.
Giáo viên đánh giá nhìn tác phẩm của cô thì liên tục gật đầu, lại hỏi cô một số vấn đề chuyên nghiệp. Chu Thiến đều đáp trôi chảy, giáo viên rất vừa lòng, nhìn cô tán thưởng, tất nhiên Chu Thiến đạt loại tốt. Chu Thiến vui vẻ liên miệng cảm ơn.
Mà Tiểu Mạt tuy hơi lâu nhưng vì ở bên Chu Thiến nên cũng chăm chỉ luyện tập mà cũng được điểm tốt. Trương Bân có thực lực, đương nhiên loại tốt. Vương Vĩ, Vương Lâm loại khá. Lưu Văn Chí là loại tốt nhưng chấm vớt. Bởi vì khi thầy giáo nhìn tác phẩm của anh thì trầm ngâm hồi lâu mới do dự cho ưu. Lý San cũng loại khá, vốn ủ rũ nhưng thấy lần này cũng nhiều bạn học được loại khá, cảm thấy mình không phải kém cỏi nhất, vẫn còn cơ hội nên mới thở phào.
Mà Triệu Viện Viện là người có thành tích kém nhất. Bởi vì đồ dùng của cô quá kém nên má, mắt trang điểm lên nhìn không đẹp, mắt thì như bị đánh, má thì như mông khỉ, người mẫu cũng tái mặt. Giáo viên nhìn tác phẩm thì thẳng thắn nói nguyên nhân là do dụng cụ của cô nhưng nghĩ thành tích trước đó của cô cũng không tệ nên vẫn cho qua. Có điều vẫn tế nhị nói:
- Muốn trang điểm tốt thì nên chuẩn bị đồ dùng cho tốt trước. Nếu em còn muốn tiếp tục làm nghề này thì giai đoạn đầu nên đầu tư một chút
Những lời này khiến Triệu Viện Viện cúi đầu, sắc mặt trắng bệch. Bọn Chu Thiến ở cách đó không xa nhìn cô, trong lòng cũng không thoải mái.
Kiểm tra xong, mọi người lần lượt rời khỏi phòng thực hành. Chu Thiến và Tiểu Mạt đi về được một quãng thì Chu Thiến đột nhiên nhớ đã để quên dung dịch kiềm dầu ở trường. Cô nhớ tới lời Trương Bân thì hơi hoảng, vội nói với Tiểu Mạt:
- Mình quên một thứ, cậu ở đây chờ nhé
Tiểu Mạt nói:
- Để mình đi cùng
Chu Thiến cười lắc đầu:
- Không sao, hôm nay cậu vẫn không khỏe, đừng chạy. Mình đi nhanh thôi, không lâu đâu
Chu Thiến chạy tới phòng thực hành, vừa định đẩy cửa vào thì nghe thấy có tiếng khóc ri rỉ bên trong. Chu Thiến nhẹ nhàng đẩy cửa đã thấy Triệu Viện Viện gục xuống bàn khóc. Chu Thiến thở dài, trong lòng nghĩ đến an ủi nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt cảnh giác trước đó cô ấy nhìn mình, lời nói lại nghẹn lại.
Cô đi đến bàn mình lấy đồ, kiểm tra cẩn thận, xác định không có ai động chạm thì cất vào túi, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa quay đầu lại thấy Triệu Viện Viện hai mắt rưng rưng, lạnh lùng nhìn cô nói:
- Giờ cậu vừa lòng chưa, cậu cố ý quay lại xem mình thê thảm thế nào đúng không? Cậu xem được rồi đó! Vừa lòng chưa
Chu Thiến nghe xong, giận vô cùng, hừ lạnh nói:
- Mình quay về lấy đồ để quên. Trong lòng mình cậu vốn chẳng quan trọng đến mức đó.
Triệu Viện Viện cười lạnh một tiếng, liền xoay người đi. Trong lòng Chu Thiến có lửa giận vô danh, cô bước đến bên cô ấy, trầm giọng nói:
- Triệu Viện Viện, tôi vẫn coi cô là bạn, tự hỏi cũng chẳng làm chuyện gì quá đáng với cô, sao cô nói tôi như vậy.
Triệu Viện Viện đứng lên, thân mình gầy yếu vì khóc nhiều mà hơi run, điều này khiến cô ta có vẻ đáng yêu
- Coi tôi là bạn? Vậy sao cô muốn tôi đi sai đường?
- Chỉ sai đường?
Chu Thiến bất ngờ nhưng lập tức hiểu ra:
- Cô nói chuyện kiểm tra phác họa?
- Đúng
Triệu Viện Viện bị phẫn.
- Tôi cũng luôn coi cô là bạn nhưng không ngờ cô vì muốn vào công ty mà muốn hại tôi
- Hại cô?
Chu Thiến phì cười:
- Bạn học Triệu Viện Viện, có phải cô mắc chứng bệnh hoang tưởng luôn nghĩ mình bị hãm hại
Triệu Viện Viện đứng lên:
- Cô đừng có chối. Thầy giáo nói tôi phác họa đẹp, hơn nữa cũng được điểm tốt chứng tỏ phương pháp của tôi là đúng. Cô cũng được loại tốt, chưa biết chừng là dùng cách của tôi nhưng cậu lại muốn tôi không làm như thế. Đó chẳng phải hại tôi thì là thế nào? May mà tôi không tin cô.