Bác sĩ xem qua tình hình Triệu Hi Thành rồi nói:
- Không có gì đáng ngại, tôi tiêm cho anh ấy rồi, chờ anh tỉnh lại thì cho uống thuốc, nghỉ ngơi một chút là không sao!
Nghe bác sĩ nói như vậy thì lòng Chu Thiến mới thoải mái hơn. Bác sĩ đi rồi, Chu Thiến nhìn Triệu Hi Tuấn vẻ mặt mệt mỏi nói:
- Hi Tuấn, em đi nghỉ đi, chị trông anh ấy là được rồi, chờ anh ấy tỉnh lại chị sẽ cho anh ấy uống thuốc
Hi Tuấn gật gật đầu, lúc gần đi, anh bỗng nhiên xoay người nhẹ nhàng nói với Chu Thiến:
- Chị dâu, em biết trước kia anh chị ở chung có vấn đề nhưng em thấy, sau khi chị mấy trí nhớ, anh rất thành ý muốn bắt đầu lại với chị. Lần này anh chịu về đây chính là minh chứng tốt nhất. Cho nên chị dâu có thể cho hai người một cơ hội không?
Anh nói xong nhìn Chu Thiến thật sâu rồi mới xoay người rời đi.
Chu Thiến nghe được mấy chữ “bắt đầu lại” thì tim không khỏi khẽ run lên. Mấy từ này dường như Triệu Hi Thành cũng nói qua với cô nhưng bọn họ không biết, cô không phải là Tống Thiệu Lâm mà là Chu Thiến. Cô vốn không liên quan gì đến bọn họ, nếu không phải vì tan nạn thì cả đời cũng sẽ không quen biết bọn họ. Giờ cô chỉ là tạm thời sống trong thân thể này, sớm hay muộn cũng phải rời đi. Cho nên cô không muốn quyết định bất kì điều gì thay Tống Thiệu Lâm, cũng không muốn xâm nhập cuộc sống của bọn họ, chỉ cần duy trì trạng thái bên ngoài, cho đến khi Tống Thiệu Lâm tỉnh là được.
Nhưng những chuyện đó nên giải thích sao với bọn họ? Chu Thiến thở dài, ngồi xuống bên giường. Sau này nên đối mặt với Triệu Hi Thành thế nào? Bảo cô dùng tỏi đối phó, cô vạn vạn không làm được. Chuyện lần này đủ khiến cô hoảng sợ. Có lẽ cô nên thử nói chuyện với anh, để anh ta cho cô chút thời gian
Chu Thiến nhìn Triệu Hi Thành, có lẽ tiêm đã có tác dụng, hơi thở dần ổn định, mặt cũng giãn ra, trán bắt đầu toát mồ hôi.
Cô vội chạy vào nhà tắm, lấy một chậu nước ấm, ngâm khăn mặt rồi lau mồ hôi cho anh. Động tác vô cùng mềm nhẹ. Khăn mặt lạnh thì lại làm ấm, hết lần này đến lần khác, không hề mất kiên nhẫn
Lại thấy miệng Triệu Hi Thành khô thì tìm nước đến thấm ướt môi anh
Thời gian lặng lẽ trôi đi, cô không hề dừng lại. Cô hoàn toàn là vì áy náy mà chăm sóc anh. Không có lấy một câu oán hận.
Gần tảng sáng, phía đông mặt trời dâng cao, Triệu Hi Thành đột nhiên khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Chu Thiến dựa vào bên giường ngủ lập tức tỉnh lại
Cô ngẩng đầu, vui mừng nhìn Triệu Hi Thành nói:
- Anh tỉnh rồi sao? Cảm thấy đỡ hơn không?
Triệu Hi Thành vừa mở mắt đã thấy vẻ mặt mệt mỏi nhưng đầy vui mừng của Chu Thiến, trong căn phòng u ám, hai mắt cô như hai viên bảo thạch tỏa sáng, bên tai cũng vang lên giọng nói thân thiết của cô
Ngoài cửa sổ gió nhẹ nhàng thổi rèm cửa, ngẫu nhiên một tia gió nhẹ xuyên qua rèm cửa, khẽ thổi lên khuôn mặt anh tựa như bàn tay dịu dàng của người tình
Bốn phía im lặng
Ngay trong nháy mắt này, anh đột nhiên có cảm giác kì lạ. Cảm giác này làm cho người vốn luôn trầm ổn như anh thiếu chút nữa rơi nước mắt