Mục lục
Con Dâu Nhà Giàu - Chu Thiến (full) - Tác giả: Thập Tam Xuân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biệt thự Triệu gia vô cùng bi thảm

Những người bị thương nặng đều đã đưa đến bệnh viện, những người bị thương nhẹ thì ở nhà cho bác sĩ xử lý

Triệu Hi Tuấn nhận được tin cũng vội vã quay về, lòng lo lắng chẳng kém một ai

Mọi người đều ngồi trong đại sảnh, mắt chăm chú nhìn chiếc điện thoại. Triệu Hi Thành ngồi ở ngay bên cạnh, điện thoại vừa kêu là anh sẽ nghe máy

Reng reng reng!

Tiếng điện thoại vang lên thanh thúy trong căn phòng rộng yên ắng như kích thích thần kinh mọi người! Triệu Hi Thành vội nghe máy:

- Alo!

Vẻ mặt anh đầy lạnh lùng nhưng cũng đầy sự chờ mong, mọi người đều lo lắng mà nhìn anh

Nhưng một lát sau, sắc mặt anh dần trầm lại:

- Ngại quá, cô ấy không ở đây, tôi sẽ nhắn lại

Anh thất vọng cúp máy nói với mọi người:

- Là bạn của Thiệu Lâm…

Triệu phu nhân cuối cùng không chịu nổi, lo lắng nói:

- Cũng sắp đến đêm rồi, sao bọn họ còn chưa gọi điện đến đòi tiền chuộc? Thiệu Lâm trong tay bọn họ không biết thế nào nữa, những người này còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ không muốn tiền sao?

Nói tới đây, Triệu phu nhân lại rơi nước mắt. Khó khăn lắm mới có cảnh ga đình quây quần vui vẻ, Thiệu Lâm cũng sắp sinh cháu nhưng sao giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Vì sao nhà mình lại gặp nhiều gian nan như vậy?

Triệu lão gia ngồi bên cạnh bà, vỗ vỗ vai vợ, thở dài an ủi:

- Những người này không đơn giản, bọn họ đang chơi đòn tâm lý với chúng ta, làm cho chúng ta sốt ruột như vậy mới dễ đáp ứng yêu cầu của bọn họ

Triệu Hi Tuấn nói:

- Vì sao chúng ta không báo cảnh sát? Có lẽ cảnh sát sẽ có cách chưa biết chừng?

Triệu Hi Thành nói dứt khoát:

- Không được! Không được báo cảnh sát! Chúng ta không thể làm chuyện mạo hiểm, vạn nhất bị bọn họ phát hiện, Thiệu Lâm sẽ gặp nguy hiểm

Triệu Quốc Xương cũng nói:

- Đúng thế, chỉ cần mẹ con Thiệu Lâm bình an thì bao nhiêu tiền cũng chẳng là gì

- Chỉ cần bọn họ mở miệng, chúng ta lập tức sẽ trả tiền, người trong tay bọn họ chẳng lẽ chúng ta còn lựa chọn khác sao? Làm sao phải rắc rối như vậy, giờ thời tiết lạnh thế này, chẳng biết buổi tối bọn họ có chăm sóc Thiệu Lâm cẩn thận không, bụng Thiệu Lâm lớn như vậy, hành động không tiện…

Triệu phu nhân vừa khóc vừa nói như phát tiết sự lo lắng trong lòng

- Được rồi!

Triệu lão gia không nhịn được quát:

- Mọi người đã lo lắng lắm rồi, bà còn muốn mọi người lo lắng hoảng sợ hơn sao?


Những lời của Triệu phu nhân nhưng cắm thêm đinh vào lòng Triệu Hi Thành, anh đã vô cùng lo lắng sợ hãi, những cảm xúc này dày vò anh nhưng anh phải cố gắng giữ bản thân không rối loạn. Anh phải bình tĩnh để ứng đối với mọi tình huống nhưng đầu óc lại vô cùng lộn xộn như có hàng vạn con ngựa nhảy chồm, lại như bị búa tạ đánh vào, đau đớn không thể chịu nổi

Anh đứng lên, anh cảm thấy không thể cứ chờ đợi như vậy, sự đau khổ này sớm muộn cũng khiến anh phát điên. Anh đi ra ngoài đến sân trước, gió lạnh từng đợt thổi lên người anh khiến anh thoáng run lên nhưng cảm giác này lại khiến sự lo lắng trong anh dịu lại một chút. Anh nhìn góc vườn yên tĩnh, từng ngọn cỏ nhành hoa, từng gốc cây hòn đá ở đây đều rất quen thuộc. Tại nơi này, Thiệu Lâm từng nắm tay anh tươi cười xinh hơn ánh trắng, cô thì thầm vào tai anh, dịu dàng dựa đầu vào vòm ngực anh. Ở nơi đây, anh từng nắm tay cô tản bộ, nghe cô kể hôm nay bé cưng đạp bụng bao nhiêu lần, nghe cô kể đã làm gì. Sự yên tĩnh, ấm áp đó là những tháng ngày vui vẻ nhất đời anh. Ở đây, cô từng cười nói với anh, cả đời sẽ không rời xa…

Giờ anh đang ở đây nhưng Thiệu Lâm, em đang nơi đâu…

Anh lấy di động gọi cho Lý Thêm, sau khi gặp chuyện không may, anh đã dặn Lý Thêm giúp mình điều tra chuyện này nhưng mãi đến giờ Lý Thêm vẫn chưa báo lại tin gì cho anh. Anh thực sự không chờ được nữa

Điện thoại được kết nối

- Lý Thêm có tin gì chưa?

Đầu bên kia, giọng Lý Thêm rất nghiêm túc:

- Sếp Triệu, thời gian thực sự quá gấp, đối phương làm việc cẩn thận hoàn toàn không điều tra được. Tôi cảm thấy đối phương làm chuyện này kín kẽ như vậy chỉ sợ không phải tổ chức bình thường, thế lực của bọn họ chỉ sợ là còn lớn hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều.

Nghe Lý Thêm nói đến giờ còn chưa có tin tức thì Triệu Hi Thành mất kiên nhẫn gào to vào điện thoại:

- Tôi mặc kệ bọn họ thế lực cỡ nào, anh phải hết sức điều tra ra cho tôi. Điều động mọi mối quan hệ của anh đi, tốn bao nhiêu tiền cũng được. Nhất định phải mau chóng điều tra cho tôi

- Vâng vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức

Triệu Hi Thành cúp máy, lòng lo âu vô cùng, lại dùng sức đánh vào gốc cây bên cạnh.

Bàn tay anh chảy máu…

- Anh làm gì vậy!

Triệu Hi Tuấn đi đến bên Hi Thành, anh ở trong phòng khách nghe tiếng anh cả hét lớn thì vội ra xem, vừa vặn nhìn thấy cảnh này

Triệu Hi Tuấn nhìn bàn tay đầy máu của anh mà hoảng sợ:

- Mau gọi bác sĩ đến băng bó đi anh!

Triệu Hi Thành vẫy vẫy tay, suy sụp nói:

- Anh không sao, so với những gì Thiệu Lâm phải chịu đựng thì vết thương này có là gì?

Dưới ánh trăng ảm đạm, sắc mặt anh trắng bệch, lông mày nhíu chặt

Triệu Hi Tuấn vỗ vỗ vai anh mình:

- Chị dâu sẽ không sao đâu! Bọn họ muốn tống tiền, trước khi nhận được tiền sẽ không làm hại chị ấy đâu

Triệu Hi Thành ngẩng đầu, ánh mắt đầy sợ hãi:

- Nhưng sau khi nhận được tiền thì sao? Rất nhiều trường hợp bọn cướp lấy tiền giết con tin! Nếu không nhanh chóng tìm được Thiệu Lâm thì sao anh yên tâm được?

Anh nắm chặt tay Hi Tuấn:

- Hi Tuấn, anh không dám nghĩ, nếu Thiệu Lâm có chuyện gì? Nếu cô ấy có chuyện gì…

Giọng anh nghẹn ngào, cuối cùng không nói nên lời, suy nghĩ này khiến anh đau lòng không thể thở nổi.

- Không đâu, không đâu… chị dâu là người phụ nữ tốt… sẽ không sao…

Triệu Hi Tuấn khẽ nói như đang an ủi anh mình, cũng như đang tự an ủi chính mình. Anh nhớ tới lúc cô tạo hình cho mình trong căn nhà trọ chật hẹp, chiếc gương sáng ngời chiếu rõ khuôn mặt dịu dàng, miệng cười như hoa của cô đang lặng lẽ nhìn mình… Mắt Triệu Hi Tuấn nóng lên, vội quay đi.

Chị dâu, bao nhiêu người lo lắng cho chị như vậy, xin chị, xin chị hãy bình an trở về.

Giờ Chu Thiến đang lui vào một góc, bên cạnh là bát cơm, vừa rồi là Văn Phương mang cơm vào, thấy cô đã cởi dây trói thì cười lạnh nói:

- Giỏi lắm, nhưng cho dù cô có cởi được dây trói thì cũng trốn không thoái, nghĩ cũng không cần nghĩ đâu, nơi này như thùng sắt thôi

Chu Thiến mặc kệ cô ta, chỉ nhận lấy bát cơm trong tay cô ta, nhìn nhìn cảm thấy thức ăn không tệ thì cầm đũa ăn

- Cô còn có tâm tình mà ăn?



Văn Phương kinh ngạc, đổi lại là mình thì sớm đã khóc không còn sức lực, cô ta dựa vào cái gì mà bình tĩnh thong dong như vậy?

Chu Thiến mặc kệ cô ta, nghĩ thầm: đương nhiên phải ăn, không ăn thì con yêu sẽ đói, hơn nữa ngày mai thế nào còn chưa thể chắc chắn, nếu Hi Thành tới cứu mình thì cũng phải cần có sức mà chạy nữa

Văn Phương thấy cô mặc kệ mình thì hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Cô cứ cao ngạo đi, sẽ có lúc cô phải đau đớn, sợ hãi. Nghĩ vậy trong lòng cũng thoải mái hơn chút ít

Ban đêm dần buông xuống, độ ấm cũng dần giảm, gió lạnh theo cửa sổ thổi vào từng đợt khiến Chu Thiến lạnh run. Cô ôm chặt người nhưng vẫn run lên cầm cập. Không được, cứ thế này nhất định sẽ bị cảm lạnh

Cô bước tới cửa lớn, buổi tối bọn họ mở một lớp cửa ra nhưng vẫn có người bảo vệ

Cô gõ gõ cửa nói:

- Này, mang chăn đến cho tôi, tôi rất lạnh

Kẻ giữ cửa mất kiên nhẫn nói:

- Ngoan ngoãn ở yên trong đó cho tao, đừng lắm lời

- Nhưng tôi là phụ nữ có thai! Bị cảm lạnh rất nguy hiểm! Cho tôi chăn! Cho tôi chăn!

Chu Thiến lại ra sức đập cửa. Cô đã biết bọn họ muốn tìm Triệu gia cùng hợp tác, một khi đã vậy thì chưa đạt được mục đích thì tuyệt đối sẽ không dám làm gì cô. Như vậy cô đương nhiên phải tranh thủ phúc lợi cho mình, ít nhất phải chăm sóc bản thân, không thể để bị lạnh bị đói được

Tiếng động vang đến phòng bọn Phong ca, Văn Phương. Phong ca hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Người kia nhắc lại yêu cầu của Chu Thiến cho hắn ta nghe

Phong ca cười:

- Điểm này là chúng ta sơ sót, đúng là không thể để cô ta bị cảm lạnh được. Mau mang chăn gối đi. Thú vị, con tin can đảm thế này đúng là lần đầu tiên được thấy

Chuyện bắt cóc thế này cũng chẳng phải lần đầu tiên bọn họ làm, những con tin trước kia đều ngoan ngoãn cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn bọn họ lấy một lần, nói chuyện thì càng khỏi phải bàn, sao có ai giống như cô dám vỗ cửa đưa yêu cầu được

Chu Thiến nhận được chăn cũng không ngại bẩn, quấn chặt quanh người, tựa vào tường mà chợp mắt. Những mạng nhện, tro bụi, dầu mỡ coi như không thấy. Giờ cô là con tin, đương nhiên không thể yêu cầu được ở trong khách sạn, chỉ cần không bị đói lạnh là đã may mắn lắm rồi. Lo lắng hoảng sợ suốt một ngày dài, Chu Thiến mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Đột nhiên có người khẽ gọi cô:

- Thiệu Lâm, Thiệu Lâm…

Chu Thiến mở mắt đã thấy Triệu Hi Thành đang ngổi xổm bên cạnh mình, gương mặt trong bóng tối không thể nhìn rõ nhưng giọng nói này chắc chắn là của anh

Chu Thiến vừa mừng vừa sợ, nhào vào lòng Hi Thành:

- Hi Thành, em biết anh sẽ tìm được em

Triệu Hi Thành cầm tay cô nói:

- Nào, đi theo anh! Anh dẫn em ra ngoài

Chu Thiến đứng dậy đi theo anh nhưng lúc hai người sắp rời khỏi thì đèn đột nhiên sáng bừng, một đám người áo đen không biết từ đâu đến vây lấy bọn họ, họng sũng đen ngòm chĩa thẳng về phía hai người

Triệu Hi Thành đột nhiên đẩy Chu Thiến ra ngoải cửa, lớn tiếng nói:

- Thiệu Lâm, mau chạy đi

Chu Thiến quay đầu lại đã thấy họng sung nhắm thẳng về phía Hi Thành.

Đùng đoàng!

- Hi Thành!

Chu Thiến hét thảm một tiếng rồi bừng tỉnh. Cô thở hổn hển, toát mồ hôi lạnh khắp người. Thật quá đáng sợ! Trong giấc mơ cả người Hi Thành đẫm máu, cảm giác vô cùng chân thật. Cô vỗ ngực, hít thật sâu, may chỉ là giấc mộng. May không phải là sự thật. Sợ muốn chết!

- Sao thế, mơ thấy Hi Thành vứt bỏ cô sao? Kêu thảm thiết vậy!

Giọng nói đầy tọc mạch này ngoài Văn Phương thì là ai được?

Chu Thiến ngẩng đầu, thấy Văn Phương vẫn mặc chiếc áo đỏ kia, không hiểu sao, Chu Thiến cảm thấy màu này cực kì giống máu, giống như cả người tẩm trong máu, giống như trong giấc mơ khi nãy

- Cô xem, cô tốt số ghê! Đến ngay cả làm con tin thì tôi vẫn phải hầu hạ cô. Ăn cơm đi!

Văn Phương mang một bát cháo với hai chiếc bánh bao đặt bên cạnh cô, cười âm hiểm:

- Chăng biết cô còn ăn được mấy bữa, cứ ăn nhiều vào nhé

- Hi Thành sẽ đến cứu tôi

Chu Thiến vừa ăn vừa nói, từ khi biết mình không phải là do cô ta bắt đến thì Chu Thiến cũng không sợ cô ta như trước. Nơi này không phải do Văn Phương làm chủ, cô ta vẫn phải nhìn sắc mặt người khác mà thôi.

Văn Phương nghe xong thì biến sắc:

- Cô cứ ở đây mà nằm mơ đi! Chờ Phong ca gọi điện cho Hi Thành! Tôi xem xem Hi Thành có thèm đến cứu cô không!

Chu Thiến không nhịn được, ngẩng đầu nhìn cô ta:

- Văn Phương, chúng ta trước kia thực sự là bạn? Chúng ta lớn lên bên nhau?

Văn Phương ngẩn ra sau đó cúi đầu:

- Chúng ta không phải là bạn, trong mắt mọi người tôi chỉ là nha hoàn của cô thôi

- Tôi không tốt với cô?

Bằng không vì sao Văn Phương lại không hề nể nang mà cướp chồng của Thiệu Lâm, thực sự là bạn bè lớn lên bên nhau sao có thể làm chuyện như vậy? Như cô và Tiểu Mạt, nghĩ còn chẳng dám nghĩ

Văn Phương lại ngẩn ra, Thiệu Lâm giúp cô đến trường, trung học đại học đều là Thiệu Lâm bỏ tiền, quần áo giầy dép cũng là Thiệu Lâm mua cho cô. Nhưng là… nhưng là, đó là do cô làm nha hoàn đổi lại! Trong lòng Văn Phương trở nên phiền chán, nhìn Chu Thiến hét lớn:

- Cô cho là chút ân huệ này có thể khiến tôi mang ơn sao? Sở dĩ tôi có ngày hôm nay đều là do cô làm hại! Đều là cô làm hại

Khuôn mặt cô ta tái nhợt lại, cứ lẩm bẩm những điều này như đang tự khẳng định niềm tin của mình, dần dần, đôi mắt lại trở nên điên cuồng

Chu Thiến nhìn thấy cô ta như vậy thì không nói thêm gì, bất kể là lúc nào, kẻ điên không nên dây

Văn Phương nổi điên một hồi, cuối cùng hung hăng nhìn cô nói:

- Cô đừng nghĩ nhắc đến chuyện trước kia thì tôi sẽ tha cho cô! Tôi nói cho cô, nó càng khiến tôi hận cô mà thôi

Nói xong chạy ào ra ngoài.

Biệt thự Triệu gia

Người Triệu gia một đêm thức trắng, ai nấy đều lộ rõ sự mệt mỏi. Triệu Hi Thành ngồi bên chiếc điện thoại, đầu tóc hỗn độn tiều tụy. Triệu Hi Tuấn ở bên kia đang khuyên cha mẹ đi nghỉ ngơi một chút, có điện thoại sẽ gọi nhưng hai ông bà cố chấp lắc đầu, chỉ muốn ở đây chờ

Triệu phu nhân nói:

- Nằm trên giường cũng không ngủ nổi, ở đây mẹ mới an tâm hơn chút

Triệu Hi Tuấn còn định dỗ thêm thì điện thoại lại vang

Ánh mắt mọi người đều sáng bừng, mọi mệt mỏi như đều bị quét sạch, ai cũng có cảm giác rằng cú điện thoại này nhất điện là bọn cướp gọi đến. Triệu Hi Thành thở sâu rồi nhấc điện thoại:

- Alo!

Giọng nói vẫn cố gắng giữ bình tĩnh



- Là Triệu tiên sinh sao?

Triệu Hi Thành tim đập loạn, khẽ gật đầu với mọi người, mọi người biết là điện thoại của bọn cướp thì vội xúm lại

- Tôi là Triệu Hi Thành.

- Tốt rồi! Triệu tiên sinh, vợ của anh đang ở trong tay chúng tôi, nếu anh không làm theo lời của tôi thì vĩnh viễn sẽ không gặp lại vợ con mình nữa đâu

Giọng nói đầy tàn nhẫn, rất nhiên nhiên là kẻ đường cùng sẵn sàng sống chết.

Giọng Triệu Hi Thành dần trở nên nôn nóng:

- Anh muốn bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ cho các người, chỉ cần các người đừng lại hại vợ tôi

Triệu phu nhân ở bên mắt rưng rưng đẫm lệ, gật đầu liên tục

- Ha ha! Chúng tôi không cần tiền! Chúng tôi cần anh giúp một việc! Nếu anh có hứng thú thì một mình đến địa chỉ sau! Đừng báo cảnh sát, nếu không thì vợ con anh thảm đó.

- Chờ đã, tôi muốn xem vợ tôi thế nào, tôi phải xác định xem cô ấy có an toàn không

- Được, tôi gọi cô ta đến nghe điện thoại

- Không được, tôi muốn gặp cô ấy

Điện thoại bên kia yên lặng một hồi mới nói:

- Được, tôi chụp ảnh rồi gửi cho anh

Triệu Hi Thành buông điện thoại, mọi người đều vội vàng nhìn anh:

- Bọn chúng hình như có mục đích khác, bọn họ hẹn con ra bàn bạc

Triệu Hi Tuấn lo lắng nói:

- Liệu có nguy hiểm gì không? Nhỡ bọn họ cũng bắt nốt anh…

Triệu Hi Thành kiên quyết nói:

- Cho dù là nguy hiểm thì anh vẫn phải đi, dù chỉ có một tia hi vọng anh vẫn phải thử

Triệu Quốc Xương lắc đầu:

- Bắt một người là đã có thể đạt được mục đích, bọn họ sẽ không gây rối đầu, vạn nhất chúng ta báo cảnh sát thì bọn họ cũng đủ phiền toái

Triệu phu nhân nói với Triệu Hi Thành:

- Bất kể bọn họ yêu cầu gì thì con cứ đồng ý đi, đưa Thiệu Lâm về rồi tính

Triệu Hi Thành gật đầu

Chu Thiến đang đi lại trong nhà xưởng thì một đám người đột nhiên xông tới

Cầm đầu là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, đầu bóng loáng, mặt có sẹo, cổ đeo vòng thô, cả người đầy sát khí. Chu Thiến có cảm giác, người này nhất định là Phong ca! Theo sau hắn ta là một số người mặc áo đen, trong đó có một kẻ cầm máy ảnh. Văn Phương thì đứng sau bọn họ

Phong ca thấy cô thì cười nói:

- Chồng cô quan tâm cô lắm. Nhất định muốn tôi chụp hình cô lại gửi cho anh ta thì anh ta mới chịu yên tâm. Chẳng có cách nào cả, cô phối hợp chút nhé

Có lẽ là vì mục đích sắp đạt được nên giọng nói rất khách khí

Vừa dứt lới, ánh mắt oán độc của Văn Phương bắn về phía cô, khóe miệng cười lạnh

Chu Thiến nghe xong lời hắn ta, chợt có một suy nghĩ hiện lên, một chủ ý hình thành, cô nói:

- Được tôi phối hợp, chỉ cần anh sớm cho tôi trở về, chụp ngay ở đây à?

Khi nói chuyện, cô lặng lẽ đi về phía cửa sổ

Phong ca sờ sờ chiếc đầu trọc bóng lưỡng:

- Cô có thể về hay không không phải do tôi, quyền quyết định là trong tay chồng cô

Nói xong quay đầu nhìn người đang cầm máy ảnh nói:

- Chụp ngay ở đây đi, cứ chụp đại mấy tâm cho bọn họ thấy cô ta vẫn an toàn là được

Chu Thiến rất phối hợp, mặc kệ bọn họ quay chụp. Phong ca rất vừa lòng, chụp xong thì mang người rời đi, lúc gần rời đi, Văn Phương quay đầu nhìn cô đầy oán hận

Bọn họ đi rồi, Chu Thiến quay đầu lại, nhìn tòa cao ốc phía xa ngoài cửa sổ với chữ “Thiên Hưng” màu đỏ trên tầng cao nhất, trong lòng thầm cầu:

- Hi Thành, nếu anh nhìn được hai chữ này thì có thể tìm ra được đến đây không?

Triệu Hi Thành nhanh chóng nhận được hình ảnh bọn họ gửi dến

Trong clip, Chu Thiến nhìn qua vẫn ổn, ngoài quần áo có hơi bẩn thì không thấy có gì bất thường. Cô còn mỉm cười nói:

- Em vẫn khỏe, con cũng ngoan lắm, không bị đói rét gì cả, mọi người đừng lo

Nhìn đến đây, Triệu phu nhân không nhịn được mà khóc:

- Đứa trẻ ngốc này, ở đó chắc cũng bị dọa chết khiếp mà vẫn sợ chúng ta lo lắng…

Hi Thành vuốt ve gương mặt cô qua màn hình, lòng chua chát khôn cùng, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cô.

Đột nhiên, Triệu Hi Tuấn nói:

- Anh cả, anh xem cái gì này?

Một câu này khiến mọi người đều chú ý, nhìn theo tay anh chỉ, chỉ thấy phía sau Chu Thiến có một tòa nhà cao tầng, trên cao có hai chữ Thiên Hưng, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra được

Triệu Hi Thành kích động nói:

- Có được manh mối này sẽ dễ tìm Thiệu Lâm hơn, anh phải báo cho Lý Thêm.

Hai hôm nay, bọn Lý Thêm như ruồi bọ tìm lung tung, căn bản không có tiến triển gì hơn. Nhưng hôm nay có manh mối này thì tin chắc với thế lực của Lý Thêm thì nhất định có thể tìm được Thiệu Lâm.

Mọi người đều vui mừng, trong mắt đầy những tia hi vọng. Triệu phu nhân lau nước mắt:

- Hi Thành, con mau đi gọi điện đi, đỡ phải đi tìm bọn họ, tránh được nguy hiểm

Triệu Hi Thành nói với mẹ:

- Không, con vẫn phải đi, nếu con không đi thì bọn họ sẽ nghi ngờ. Nếu bọn họ đổi Thiệu Lâm đến chỗ khác thì sẽ không dễ để tìm được cô ấy. Hơn nữa Lý Thêm tìm người cũng cần phải có thời gian, con đi gặp bọn họ để kéo dài thời gian, khiến bọn họ mất cảnh giác

Triệu Quốc Xương gật đầu tỏ vẻ đồng ý:


- Nhân tiện xem xem bọn họ là ai


Chuyện bị những người này tính kế, Triệu lão gia vẫn luôn canh cánh trong lòng!


Triệu phu nhân nói:


- Tóm lại, mẹ chỉ mong các con đều bình an!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK