Huyết Phong sau khi xây lại bức tường một cách tạm bợ, thì lại đi vá mấy khe nứt do Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp tạo ra. Thôi không việc mà, ngoài đánh đấm ra, rửa chén cũng không xong, chỉ có thể làm lao động tay chân thôi.
Nấu ăn thì do Ma Tùng Quân đảm nhiệm, Huyết Phong nhà ta là khổ nhất. Bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để vá đường.
“Quân ca, xi măng này xịn thật đó. Mới có một tí mà đã cứng như đá rồi.”
“Này, đừng có thử đấm vào đó. Không trộn với cát, nó yếu lắm.” – Ma Tùng Quân ngoái lại nói.
“Rầm!”
Hắn vừa dứt câu thì Huyết Phong vừa đấm vỡ phần xi măng vừa khô. Do tưởng cứng như đá, nên hắn đấm nhẹ thử một cái, ai dè đá này quá đểu. Chạm một chút thôi lại phải đắp lại từ đầu.
Ma Tùng Quân thở dài lắc đầu ngao ngán rồi tiếp tục nấu ăn. Thịt con gấu còn rất nhiều, nhưng ăn nhiều lại không tốt. Nên Ma Tùng Quân nghĩ vài ngày ăn một lần sẽ hợp lý hơn. Hôm qua ăn nhậu, có nhiều tên ăn quá mức, khiến cho ma lực bạo phát. Hôm nay nghe Long Nguyên Giáp nói có không ít người nằm bệnh ở nhà vì ma lực bị xáo trộn trong cơ thể.
Ma Pháp Sư cũng có căn bệnh riêng của Ma Pháp Sư liên quan đến ma lực. Cái này Ma Tùng Quân cũng không rõ, nên cũng không hỏi nhiều. Chỉ là hắn ăn không gặp vấn đề gì, mấy đứa nhỏ của hắn cũng như thế.
Thôi tốt nhất là không nên ăn nhiều. Lâu lâu ăn một lần, dù gì túi đồ của hắn như cái máy ngưng đọng thời gian vậy. Đồ cho vào với khi lấy ra đều giữ nguyên hiện trạng, bất kể bao lâu đi chăng nữa.
“Ông chủ quán, ông chủ quán ơi...”
Đang nấu ăn dở, Ma Tùng Quân nghe thấy tiếng gọi ở đằng xa xa.
“Ai đó?” – hắn quay đầu lại hỏi.
Người gọi hắn là một bà lão tóc muối tiêu, lão bà xách theo một giỏ khoai lang vừa đi vừa gọi hắn.
“Ta tặng ông chủ quán giỏ khoai lang. Ta mới đào ở sau nhà, còn tươi lắm. Rửa lên rồi luộc, khoai lang này ngọt, mấy đứa nhỏ chắc rất thích ăn.”
Bà cụ đặt giỏ khoai lên trên bàn, cười nói với Ma Tùng Quân.
“Ấy ấy, sao lại tặng cho ta khoai lang hả bà? Khi không nhận quà thế này ta không nhận được đâu.” – Ma Tùng Quân vội cầm giỏ khoai lang lên đưa lại cho bà lão.
Trước mắt hắn hiện lên thông tin sơ sơ của bà lão đó thông qua hệ thống. Căn bản bà lão này chỉ là người bình thường, không phải do âm mưu gì đó như truyện cổ tích của bạch tuyết. Bà ta buổi sáng cũng có đến đây ăn hủ tiếu cùng cháu của mình, Ma Tùng Quân còn nhớ mang máng là vậy. Hệ thống cũng chiếu lại cảnh bà ấy dắt cháu đi ăn hủ tiếu.
Đứa cháu của bà lão tầm tuổi Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết. Thậm chí lúc ăn thằng bé còn hay để ý đến Yên Nhược Đan, nhưng lại bị Yên Nhược Đan mắng cho mấy câu vì cái tội nhìn chằm chằm người khác. Thậm chí còn dạy cho đứa bé đó biết nhìn con gái chằm chằm như thế là bất lịch sự.
“Không có, là ông chủ quán giúp lão bà ta trả được thù. Ta mới đến đây để cám ơn chủ quán.” – Lão bà đưa lại giỏ khoai lang cho Ma Tùng Quân, còn vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay của hắn.
Cảm nhận bàn tay đầy nếp nhăn, run run lên mỗi khi nói chuyện khiến Ma Tùng Quân bất giác nhớ về bà ngoại của mình.
“Trả thù gì cơ?” – Mặt Ma Tùng Quân hiện rõ một dấu hỏi chấm.
“Là mấy tên gây rối lúc sáng. Bọn chúng... bọn chúng...”
Giọng bà lão run lên bần bật, hơi thở cũng trở nên dồn dập như nhớ lại chuyện gì đó khiến bà không nhịn được tức giận.
Thấy thế Ma Tùng Quân vội gọi Yên Nhược Đan đem cho lão bà cốc nước và cái ghế để bà ngồi. Còn hắn xin phép bà vừa nấu cơm vừa nghe câu chuyện lão bà kể. Dù sao cũng như ở bên cạnh.
Bà lão uống được cốc nước ấm, lòng nguôi đi đôi chút, mới bắt đầu kể lại cho Ma Tùng Quân nghe.
Vài năm trước bà có một đứa con trai và con dâu. Hai đứa con đó của bà làm ăn rất lương thiện. Trồng rau, trồng khoai đem bán ở chợ. Con dâu của bà đặc biệt xinh đẹp, nên vì thế bị không ít người nhắm đến. Ở chợ luôn bị những kẻ không đứng đắn trêu chọc.
Đến một ngày trong chợ có bọn bảo kê xuất hiện, đòi thu phí hàng tháng. Ban đầu con trai và con dâu của bà vẫn đóng phí đều đều. Nhưng càng phúc phí càng cao, khiến bọn họ không thể đóng nữa, nếu đóng phí cao như thế thì cả nhà sẽ chết đói mất.
Thế là một trong số chúng đòi ngủ với con dâu của bà. Kết quả xảy ra mâu thuẫn với con trai của bà, rồi chúng đâm chết con trai của bà trên chợ. Bà cùng con dâu vừa xót xa vừa nén nỗi đau đem xác con trai mình đi báo án.
Nhưng kết quả quan binh lại đuổi bọn họ về, bảo là không tìm thấy kẻ giết người. Nhưng rõ ràng vài ngày sau đó vẫn thấy tên giết người lảng vảng ở chợ. Chỉ là chúng không đến thu tiền nữa. Con dâu bà không chịu từ bỏ, báo án từ ngày này qua ngày khác.
Đến một ngày không thấy con dâu đi bán trở về nữa. Bà dắt theo đứa cháu nhỏ đi tìm, thì biết được con dâu bà bị bọn vô lại kia bắt đi vào một con hẻm tối. Lúc bà tìm thấy xác con dâu, thì người đã không mảnh vải che thân, trên cổ tay là một vũng máu.
Con dâu của bà vì không chịu nỗi sự ô nhục mà tự tử. Bà báo án suốt bao nhiêu năm nay nhưng không được, đành bất lực từ bỏ. Vẫn ra khu chợ ấy, bị người người chỉ trỏ, buôn bán sinh sống qua ngày cùng đứa cháu nhỏ chưa hiểu chuyện.
Hôm nay, chứng kiến được cảnh Ma Tùng Quân giết chết tên đó, lòng của bà như nhẹ đi phần nào. Trùng hợp thay, cái kẻ giết chết con trai của bà chính là kẻ tát Yên Nhược Tuyết.
Tên đó bị Huyết Phong đánh cho thừa sống thiếu chết. Còn kẻ bị tình nghi là làm nhục con dâu của bà chính là cái kẻ bị Ma Tùng Quân chặt mất cánh tay rồi chết một cách kì lạ. Hai tên làm ác, đều đã phải trả cái giá của chúng. Tuy có không dưới một kẻ làm chuyện đồi bại kia, nhưng một trong số chúng đã phải trả giá, những tên còn lại đều bị dính mũi tên trọng thương, quan binh đã dắt chúng rời đi. Còn bắt chúng đền tội hay không thì không ai rõ.
“Thúc thúc, thịt khét rồi kìa.”
Yên Nhược Đan bên cạnh giật giật vạt áo Ma Tùng Quân nói.
Bấy giờ Ma Tùng Quân mới hoàn hồn trở lại, hắn nhìn cái chảo cháy khét thì vội vàng tắt bếp. Mặt mũi ủ rũ thở dài một tiếng. Hắn bước về phía bà lão, ngồi thấp xuống nắm lấy tay của bà lão rồi nói:
“Chuyện cũng đã qua rồi. Từ giờ bà hãy sống thật tốt. Ở đây ta có chút tiền, để dành cho cháu nó ăn học.”
Nói rồi Ma Tùng Quân lấy ra một đồng vàng đưa cho bà lão. Một đồng vàng này rất lớn, cực kì lớn đối với một người nghèo như lão bà.
“Không, lão ta không thể nhận tiền của ân nhân mình như vậy được.” – lão bà lập tức lắc đầu từ chối.
“Nghe ta nói. Bà cứ nhận lấy, tiền này không phải cho bà. Mà để cho đứa cháu của bà, hãy dùng tiền này nuôi lớn thằng bé. Dạy nó nên người, cho nó học võ để sau này biết tự bảo vệ bản thân mình. Lớn lên để không bị ai ăn hiếp. Thế giới này rất khắc nghiệt, thằng bé phải học được cách tự bảo vệ bản thân. Số tiền này là để nuôi lớn nó. Bà cứ an tâm giữ lấy.”
Ma Tùng Quân nói rất chậm rãi và từ tốn. Giọng nói ấm áp của hắn như an ủi tâm hồn đã già cỗi của bà lão. Khiến bà lão bật khóc, từng nếp nhăn trên gương mặt bà hiện rõ trong mắt hắn. Rất giống các nếp nhăn của bà ngoại hắn.
Cố nén lấy xúc động, Ma Tùng Quân đứng lên nói: “Huyết Phong, đệ tiễn bà lão đi đi. Dẫn bà đến thương hội gần đây để đổi sang tiền lẻ. Trên đường đi nhớ để ý xem có kẻ nào theo dõi thì xử chúng.”
Vừa vá xong đường, Huyết Phong nghe được như thế liền gật đầu một cách nghiêm túc. Hắn nhận nhiệm vụ này về mình.
Sau cùng Ma Tùng Quân vẫn nhận giỏi khoai của bà lão, giỏ khoai trị giá một đồng vàng. Có hơi mắc một chút nhưng không sao. Đồng vàng này là do Ma Tùng Quân đổi được từ việc bán vài viên ma tinh thạch. Căn bản hắn muốn xem xem đồng vàng có phải làm bằng vàng thật hay không thôi. Cuối cùng hắn cũng cho nó cho bà lão.
“Lũ quan binh này không thể để chúng sống tốt lành như thế mãi được.”
Ma Tùng Quân siết chặt nắm đấm, tay hắn đang giữ lấy thành ghế sắt, thành ghế cũng vì đó mà bị bóp méo.
“Phiền Bỏ Mẹ, điều tra toàn bộ về lũ quan binh đi. Robot đã sửa xong hết rồi đúng không?”
[Đã sửa được 58%. Dùng để theo dõi trong phạm vi thành An Sương vẫn dư sức. Túc chủ yên tâm giao cho Phiền Bỏ Mẹ.]
[Nhưng mà túc chủ vẫn còn rất nhiều việc để làm. Giải quyết tàn dư bọn cướp, hội nhóm với Long Nguyên Giáp để giải quyết Hỗn Nguyên Hội. Còn thêm cả chuyện này nữa? Túc chủ muốn trở thành yêu quái ba đầu sáu tay ư?]
“Bớt nói nhảm đi. Dạo này mày không ăn chửi không chịu được đúng không?” - Ma Tùng Quân thở hừ hừ nói.