Có vẻ như là do thành chủ đã hoạt động mạnh trở lại, ra lệnh giới nghiêm cấm ra vào thành trong 3 ngày nên chúng mới chột dạ.
Ban đêm Huyết Phong lựa hai kẻ hắn cho là yếu nhất, dùng ám khí bắn lén một kẻ. Ngặt một cái Huyết Phong đã để lộ ra sơ hở, từ đầu hắn đã bị những tên Hội Huyết Nhẫn kia chú ý. Khi vừa đột nhập Huyết Phong liền bị tấn công.
Cái này cũng không thể trách Huyết Phong được, bản thân Huyết Phong chỉ có đúng một lần rón rén đột nhập vào phủ thành chủ nên cũng không có nhiều kinh nghiệm. Chuyện hắn theo dõi bị những kẻ trong nghề như Hội Huyết Nhẫn phát hiện cũng là lẽ đương nhiên.
Cảm thấy mấy người này không mạnh, lại thêm việc chúng nhắm vào Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết nên khiến cho Huyết Phong căm tức từ lâu. Thế là Huyết Phong một mình đánh với tám gã Ma Pháp Sư Trung cấp. Bảy gã còn lại ở dãy phòng trọ khác, khi vừa nhận ra động tĩnh thì không tham chiến, thay vào đó chúng cảnh giác ở xung quanh.
Thấy Huyết Phong càng đánh càng hăng, nên bảy người còn lại định vây bắt Huyết Phong, cuối cùng cảm thấy không đánh được cùng lúc nhiều người như thế nên Huyết Phong mới lựa chọn chạy trốn. Lúc chạy Huyết Phong cũng đánh động đến quan binh khiến cho quan binh chú ý đến bọn họ nên hắn mới có thể dễ dàng tẩu thoát như vậy.
Dù thế vẫn bị tên Ma Pháp Sư Thượng cấp truy đuổi gắt gao, trong lúc truy đuổi gã đó dường như vừa mang thuộc tính Phong và Thủy. Hắn không ra tay một lần nào, chỉ lả bướt bám sát lấy Huyết Phong.
Bất quá trên quãng đường di chuyển, Huyết Phong cố tình rẽ về phủ thành chủ để đánh lạc hướng thì gã ta mới ngưng truy đuổi. Huyết Phong đợi đến gần sáng mới dám lết về đây, trên đường đi cũng rất cẩn thận luồn lách ra các con hẻm.
Tuy nghe Huyết Phong kể trông rất có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đến khi Ma Tùng Quân xem lại cảnh chiến đấu của Huyết Phong thì lại hoàn toàn trái ngược. Cả khu nhà trọ bị đánh nát ra thành mớ hỗn độn, nói chung khu nhà trọ đó không còn ở được nữa, bốn năm tầng tất cả đều sập.
Mặt đất xung quanh khắp nơi xuất hiện ổ gà ổ vịt, hậu quả do trận đánh đó để lại. Cuộc chiến kéo dài chỉ khoảng 5 phút, nhưng Huyết Phong lại liên tục sử dụng chiêu thức gì đó có sức công phá cực kì lớn, thể như hắn muốn giết mấy tên Ma Pháp Sư kia hơn là chỉ thăm dò.
Cái này là ham chiến, cố tình đánh mạnh để đối phương lộ hết con bài tẩy ra ngoài. Vì đối phương quá đông, nên liên tục hỗ trợ lẫn nhau khiến cho Huyết Phong không thể làm gì được.
“Quân ca, trái này dễ làm nhất để đệ làm nó trước. Nguyên lý hoạt động cũng không phức tạp, nếu đã có đủ nguyên liệu đệ có thể thử.” – Lưu Béo nhìn Ma Tùng Quân nói.
“Uống chút nước tăng lực đi rồi làm, nếu không trụ không nổi đâu.” – Ma Tùng Quân đưa cho Lưu Béo một lon tăng lực để uống, bản thân hắn thì uống cà phê đã đủ tỉnh táo.
Hắn cần phải chuẩn bị vài thứ, tối nay phải đánh úp chúng thêm một lần nữa. Thông qua Phiền Bỏ Mẹ, hiện tại những kẻ thuộc Hội Huyết Nhẫn đã rời khỏi nhà trọ và đi chỗ khác. Chúng không ở đó nữa, bởi vì chúng đã bị phát hiện.
Nhưng cái thành An Sương nhỏ như cái lỗ mũi vậy, trốn đi đâu khỏi tầm kiếm soát của Phiền Bỏ Mẹ? Lúc này Huyết Phong đã lên xe nghỉ ngơi, do là sáng sớm nên không bị ai chú ý.
Mặt trời vừa lên, trên hệ thống hiển thị có một Ma Pháp Sư đang theo dõi. Ma Tùng Quân làm như vô tình liếc mắt sang bên đó, thì phát hiện một gã thuộc Hội Huyết Nhẫn. Hắn thậm chí còn không thèm che mặt, để lộ ra mặt thật của mình. Bất quá như vậy mới có thể khiến cho người khác không chú ý, chứ che che giấu giấu có khi càng bị chú ý hơn.
Chỉ là Ma Tùng Quân không ngờ rằng hắn ta lại đang đi về phía này, chắc chắn có mưu đồ gì đó. Huyết Phong đã lên xe nên không ai có thể thấy được hắn, cửa xe cũng đã đóng lại rồi.
“Ông chủ quán, hôm nay không bán sao?” – Ma Pháp Sư Hội Huyết Nhẫn mỉm cười hỏi Ma Tùng Quân.
“Ta thông báo hôm qua rồi, xin lỗi còn chưa treo biển. Ha ha, mấy ngày nữa ta mới bán. Gần đây thành chủ giới nghiêm đâm ra thiếu thịt heo, quý khách biết rồi đó, hủ tiếu của ta cần rất nhiều thịt heo. Thành chủ làm vậy khiến cho mấy tay gian thương nâng giá thịt heo lên trong mấy ngày này, nên ta đành phải tạm nghỉ.”
Ma Tùng Quân cười ha ha nói.
“Thế sao không nâng giá lên?” – Ma Pháp Sư Hội Huyết Nhẫn lại hỏi tiếp.
“Ta bán bình dân, không thể nâng giá chỉ vì chỗ này tăng giá được. Chậc, ngươi thấy ta cũng nuôi mấy con heo không. Đợi chúng lớn lâu quá.” – Ma Tùng Quân thở dài nói.
“Nhìn ông chủ có vẻ mệt mỏi, cả ngày hôm qua không ngủ hay sao?”
Lúc này tên Ma Pháp Sư Hội Huyết Nhẫn đã lộ ra ý đồ thật sự. Hắn nghi ngờ Ma Tùng Quân chính là kẻ ngày hôm qua đánh úp bọn họ. Vì nếu nhìn sơ qua, Ma Tùng Quân và Huyết Phong có chiều cao rất nổi bật, tướng tá của hai người cũng gần tương đồng. Chỉ là Ma Tùng Quân cao hơn Huyết Phong một chút, bất quá nếu đi một mình Huyết Phong cũng là người cao hơn người bình thường.
Vả lại kẻ hôm qua không hề có ma lực, lại sử dụng Ma cụ gắn ma tinh thạch giống trọng kiếm của Ma Tùng Quân. Không thể khiến bọn họ không nghi ngờ.
“Hôm qua quả thật không ngủ.” – Ma Tùng Quân thản nhiên đáp.
Tên Ma Pháp Sư không ngờ Ma Tùng Quân lại thẳng thắn đáp như vậy. Hắn bắt đầu nảy sinh nghi ngờ nhìn Ma Tùng Quân từ trên xuống dưới, nhưng lại không hề phát hiện ra bất kì vết thương nào. Chẳng lẽ có thuốc trị thương cao cấp hay sao? Nhìn vẻ mặt kia chỉ là không ngủ thôi, chứ không hề mệt mỏi hay kiệt sức gì cả.
Chẳng lẽ hắn nhầm? Nếu là người hôm qua quấy phá bọn họ, mà bị hỏi đến thế này, ít nhất cũng phải tìm đường lấy lý do khác mới đúng. Không thể nào thẳng thừng nhận là bản thân không ngủ như thế được.
“Ta có thể mạn phép hỏi vì sao chủ quán không ngủ không? Buổi tối thành An Sương này cũng chẳng có hoạt động về đêm gì... chẳng lẽ ngươi đi quán rượu ở cuối con phố đúng không?”
Tên Ma Pháp Sư cười dâm tà nói. Ý của hắn chính là quán rượu có kỹ nữ phục vụ rượu cho khách quan, tất nhiên trong đó còn có phục vụ cái khác rất là mát mẻ.
Nghe thế Ma Pháp Sư vội nhìn trái nhìn phải rồi nói nhỏ: “Suỵt, đừng nói lớn như thế. Hai đứa nhỏ của ta còn đang ngủ trong xe đó.”
“Thúc thúc!”
Đúng lúc này Yên Nhược Đan kêu lên làm cho Ma Tùng Quân giật bắn mình một cái. Hắn cười ha ha bước tới xoa xoa đầu nhỏ của Yên Nhược Đan, nào là hỏi đánh răng rửa mặt chưa, hỏi sáng nay muốn ăn gì để hắn nấu. Bộ dạng trông như làm cái gì đó rất là có lỗi với con bé.
Gã Ma Pháp Sư kia thấy thế thì âm thầm rời đi từ lúc nào không hay. Hắn đi vào các con hẻm, qua hai cái chợ rồi dừng lại ở một căn nhà hoang.
“Đội trưởng, có vẻ như không phải là hắn làm. Tối qua hắn quả thật không ngủ, là đi đến quán rượu, nhưng người hắn không có mùi rượu, ngược lại có chút hương thơm. Chắc hẳn đã thức với kỹ nữ cả đêm.” – Gã Ma Pháp Sư Hội Huyết Nhẫn cúi đầu nói với một người đàn ông.
“Ngươi chắc chứ?” – Người đàn ông kia hỏi.
“Thuộc hạ dám chắc. Hắn không hề có một vết thương nào trên người. Tên này chỉ là một Mạo Hiểm Giả nghèo, thích bán hủ tiếu. Thịt heo lên giá nên hôm nay nghỉ bán. Nghèo như hắn, không thể nào có tiền mua thuốc trị thương cao cấp được.”
“Vả lại dùng thuốc trị thương cao cấp để trị liệu những vết thương nhẹ kia là quá lãng phí. Không phải hắn.” - Gã Ma Pháp Sư nói.
“Thế còn một kẻ nữa đâu? Kẻ một tay có thể đấm xuyên cả tường, kéo người của chúng ta ra.” – Gã đàn ông hỏi.
“Theo như người theo dõi của chúng ta, thì hắn sau khi vào một quán rượu ngồi nửa ngày trời thì rời đi. Người chúng ta thuê mất dấu hắn từ khi hắn đi vệ sinh.” – tên Ma Pháp Sư đáp.
“Vậy thì không tốt, rất có thể chính là kẻ ngày hôm qua. Hắn đã trở về chưa? Ngươi không xem sao?” – Gã đàn ông quát lên.
“Thuộc hạ sau khi biết người hôm qua không phải là ông chủ bán hủ tiếu liền rời đi. Theo như tin tức trước đó, có thể là cả hai cùng đi đến quán rượu cho tên kia đặt chỗ.” – Gã Ma Pháp Sư run lên nói.
“Suy đoán, tối ngày suy đoán. Quay trở lại đó kiểm tra xem hắn có ở trên xe hay không? Nếu thực sự hắn ta bị thương, chúng ta phải đánh nhanh rút gọn ngay khi thành chủ cởi bỏ giới nghiêm. Chiến lực của hắn rất cao, không phải giỡn chơi đâu.” – Gã đàn ông đứng dậy đùng đùng quát một tiếng.
Thế là tên Ma Pháp Sư kia lập tức rời đi, sau hắn còn có vài người nữa đi theo.
Ở một nơi khác, Ma Tùng Quân trông thấy hết một màn đối thoại kia. Hắn lập tức lấy ra lọ thuốc mới mua ở tạp hóa. Vừa mới mua một lọ này, còn chưa kịp dùng lại phải cho người khác dùng. Ma Tùng Quân tiếc hùi hụi, nhưng vẫn phải đưa cho Huyết Phong uống để tránh bị nghi ngờ.
Kết quả khi mấy kẻ kia còn chưa kịp tiếp cận đã thấy Huyết Phong xuống xe đánh răng rửa mặt, lâu lâu còn gãi khắp người một cái. Nhìn đi nhìn lại trông Huyết Phong chẳng có một vết thương nào cả, thậm chí gương mặt của hắn cũng chẳng có vẻ gì là thức cả đêm.
Thế là mấy tên Ma Pháp Sư Hội Huyết Nhẫn kia lập tức trở về báo cáo. Nhận được báo cáo kẻ đội trưởng liền nhăn mặt lại.
“Thế thì là kẻ nào?”
Tuy còn nhiều nghi vấn nhưng hắn không thể nghi ngờ Ma Tùng Quân lẫn Huyết Phong được. Không có kẻ nào thừa tiền đến mức sử dụng thuốc chữa thương cao cấp để hồi phục cấp tốc các vết thương nhẹ như thế được. Nếu có Ma Pháp Sư hệ chữ trị thì có thể hiểu được.
Quan trọng là không có, chỉ có một trong hai con bé là Ma Pháp Sư chữ trị, nhưng chúng còn quá nhỏ, dù có là thiên tài đi nữa thì ở cái tuổi này không thể nào đủ ma lực chữa nhiều vết thương như vậy được. Đúng chỉ là bị thương nhẹ, nhưng không có chỗ nào là không bị thương, nếu muốn trị khỏi ít nhất phải là Ma Pháp Sư Trung cấp Ngũ tinh trở lên chữa trị mới hết được.
Gã cố tình bám đuôi làm kiệt sức đối phương, đồng thời còn cố ý dặn các thuộc hạ không đả thương nặng hắn. Mục đích đương nhiên là để truy tìm dấu vết, kết quả tên kia lại hướng về phía thành chủ mà đi. Vốn cứ nghĩ hắn là người của thành chủ, nhưng gã lại cảm nhận hắn rời khỏi địa phận quanh phủ thành chủ ngay sau đó. Đến lúc đuổi theo thì không kịp nữa.
Cuối cùng là kẻ nào? Thế lực nào đang cố quấy rối Hội Huyết Nhẫn bọn họ?