“Ta còi... xương.”
“Ể? Vậy là vẫn có máu, cho ta xin đi. Ngươi không muốn thoát khỏi chỗ này sao?”
“Muốn... nhưng ta... ghét ngươi.”
“So với việc ghét ta và bỏ mạng ở đây, ngươi chọn cái nào?”
“Ta...”
Trong màn đêm tĩnh mịch, Diggory T.Bogy hóa thành một con dơi nhỏ, treo lơ lửng trên trần hầm ngục. Còn con Goblin hồng thì ngồi ở dưới đất, co ro ôm gối nhìn xung quanh. Bây giờ cả hai bọn họ đang mắc kẹt ở vùng trũng, giữa tầng hầm ngục ẩn và tầng 4.
Họ có thể rời khỏi đây, tiến vào trong hầm ngục ẩn, đánh bại con quái vật đang thao túng đám Undead là có thể xuống tầng 5. Nói thì dễ hơn làm, Huyết Phong đi đến tận bây giờ vẫn chưa về. Đám Undead vẫn tung tăng đi lại khắp nơi.
Diggory T.Bogy bây giờ đang rất cần máu, hắn muốn đi qua hầm ẩn để xem Huyết Phong thế nào. Nhưng ngặt một cái con Goblin kia lại không cho hắn. Vấn đề không phải nằm ở chỗ Diggory T.Bogy muốn hút máu hay không. Con Goblin cực kì yếu, chỉ phẩy tay một cái là nó chết tám kiếp.
Vấn đề nằm ở chỗ máu của Goblin rất đặc biệt, nhất là với Goblin có thể sử dụng ma thuật như con Goblin này. Mỗi khi trong trạng thái căng thẳng, đối diện với nỗi sợ, cái chết... nói chung là với các cảm xúc tiêu cực thì máu của Goblin sẽ tự động sinh ra độc tố.
Độc tố đó đủ lớn để giết chết bất kì kẻ nào uống phải. Do đó, dù Goblin rất yếu, nhưng lại chẳng bao giờ bị các Orc săn để làm thịt, mặc dù môi trường sống của Goblin và Orc thường xuyên đụng độ nhau. Lý do là vì máu của Goblin rất độc khi bị đe dọa.
Một kẻ cần máu để thăng tiến sức mạnh như Diggory T.Bogy lại không thể cưỡng ép lấy máu từ con Goblin hồng này. Nên bây giờ hắn phải dùng đủ mọi cách để dụ dỗ con Goblin đó, chỉ buồn một chỗ, hắn có khuyên cách mấy cũng không được. Đầu của con Goblin như được làm bằng thép, vừa cứng vừa không thấm vào được.
Quang cảnh chuyển đến vị trí của Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp. Hai người bọn họ, vác kiếm, hiên ngang đứng trước một người khổng lồ đang ngồi đan khăn trên ghế bập bênh. Bản thân Ma Tùng Quân cũng bị dính ảo giác, Long Nguyên Giáp cũng không ngoại lệ.
Dù có mang cả mặt nạ phòng độc nhưng vẫn không tránh khỏi chuyện này. Vì đã sớm biết đây là ảo giác, nên hai người không quan tâm hình ảnh trước mắt cho lắm. Cả hai quyết định vứt mặt nạ phòng độc sang một bên cho dễ thở.
Bấy giờ Ma Tùng Quân khoác thêm bộ đồ bảo hộ của Yên Nhược Tuyết, không biết đối phương có công kích vật lý hay không, cứ mặc cho chắc. Khám phá hầm ngục này, vượt quá khả năng của Ma Tùng Quân, nếu không có Long Nguyên Giáp ở đây, khả năng cao Ma Tùng Quân không sống tới giờ. Nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Long Nguyên Giáp, Ma Tùng Quân cũng chẳng có mặt ở đây.
“Hình như ở đây có cái gì đó...”
Ma Tùng Quân đi đến bên cạnh cái ghế bập bênh khổng lồ, hắn quơ loạn kiếm dưới đất. Chừng vài lần, hắn cảm nhận kiếm của hắn va trúng cái gì đó, thứ đấy vỡ nát ra như thủy tinh. Quang cảnh trước mắt thay đổi một cách chóng mặt.
— QUẢNG CÁO —
Hầm ngục đen tối lại hiện ra trước mặt họ. Thứ Ma Tùng Quân vừa làm vỡ, lại là một quả cầu thủy tinh màu đen, nó tỏa ra hắc khí và cả mùi hương dịu nhẹ khó nhận biết. Mùi hương đó tan dần đi, khi quả cầu bị vỡ.
“Làm sao ngươi biết ở đó là mắt trận?”
Trong màn đêm, vang lên giọng nói vũ mị. Trước đó giọng nói ấy đã vang lên vài lần, tuy nhiên bị hai người đàn ông cục tích bơ đẹp. Một người thì có vợ đang mang bầu ở nhà, một người thì chỉ biết đến người mà ai cũng biết là ai.
Cho nên cả hai chẳng thèm đáp lời cái giọng nói kia, bọn họ cứ cho rằng đó là ảo giác. Không ngờ lại là giọng thật của ai đó.
Để trả lời cho câu hỏi kia, Ma Tùng Quân im lặng. Hắn không thể nào nói là do hệ thống tìm ra điểm bất thường ở đấy được. Vốn Phiền Bỏ Mẹ đang tìm cách giải quyết, nhưng Ma Tùng Quân không đợi được nữa nên chọt chọt thử ở đó xem thế nào, kết quả lại phá được huyễn cảnh trước mắt bọn họ.
“Cộp cộp cộp...”
Từ xa, tiếng bước chân vọng lại. Âm thanh rất nhịp nhàng, không có gì là vội vã. Chỉ lạ một chỗ, âm thanh tiếng sau gần hơn tiếng trước một cách bất thường.
Không đợi sự bất thường đó diễn ra quá ba hơi thở, Long Nguyên Giáp là người đầu tiên phản ứng trước. Cơ thể hắn bốc lên Lôi Hỏa, Ma Tùng Quân vừa mới chớp mắt một cái, Long Nguyên Giáp bên cạnh hắn đã biến mất.
Ánh sáng lóe lên trong hầm ngục u tối, khoảnh khắc ấy Ma Tùng Quân thấy rõ ràng. Long Nguyên Giáp va chạm với một nữ nhân mặc giáp hiệp sĩ sừng trâu. Cả hai như con quái thú húc thẳng lấy nhau, kiếm của Long Nguyên Giáp không kịp vung vì bị cánh tay của nữ hiệp sĩ kia chặn lại.
Một luồng gió lớn lan ra như bão từ cú va chạm của hai người. Bấy giờ ả ta đưa một tay về phía trán Long Nguyên Giáp, ngón tay co lại hòng búng vào trán hắn ta.
“Đùng!!!”
Luồng sóng xung kích lớp tạt ra, Long Nguyên Giáp nghiêng đầu né tránh kịp thời. Bất quá lực búng hụt kia tạo ra một luồng áp lực lớn đi thẳng đến chỗ Ma Tùng Quân.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Ma Tùng Quân bị đẩy lùi hơn mười mét, chân hắn run lên bần bật. Mặt đất cứng như đá dưới phía dưới bị chân hắn cày ra hai cái rãnh sau. Cổ chân sau của Ma Tùng Quân khẽ nhói lên một cái.
Nhờ mặc áo bảo hộ của Yên Nhược Tuyết, nên lực tác động vật lý trên người hắn đã giảm đi tám chín phần. Thế mà hắn vẫn cảm nhận được sự đau đớn từ đòn vừa rồi. Nếu không phải hắn có khả năng đứng trụ vững như cột đình, có khi lực dư chấn vừa rồi đã thổi bay hắn đi mút chỉ nơi nào cũng nên.
Cuộc chiến này, hắn không có khả năng tham gia.
[Chủng tộc: Không rõ.
— QUẢNG CÁO —
Máu:???
Ma lực:???
Hệ:???
...]
Nhìn thông số trước mắt, Ma Tùng Quân đến cạn lời. Nếu chưa gặp, hệ thống không phán đoán được thì chẳng nói làm gì. Kẻ thù hiện ra trước mắt, lần đầu tiên Ma Tùng Quân thấy hệ thống ghi toàn dấu hỏi chấm thế này. Chứng tỏ hệ thống không hề quét được chút gì từ người phụ nữ kia.
“Quân ca, mau tìm thằng Phong đi. Ở đây để cho đệ!!”
Bấy giờ Long Nguyên Giáp gầm lên một tiếng đầy hưng phấn, không ngờ rằng, hắn lại đang cười.
“Thật kì lạ, kẻ sắp chết sao lại cười?” - Ả hiệp sĩ nghiêng đầu hỏi, đôi mắt trong bộ giáp như đang phát sáng sau câu hỏi ấy.
Long Nguyên Giáp không quan tâm, hắn co một chân lên đạp thẳng vào bụng của ả ta. Cú đạp mang sức mạnh khủng bố của một tên mãnh thú hình người, Long Nguyên Giáp. Hắn đạp phăng ả ta đi mất hút, sau đó dậm mạnh chân xuống đất lao theo.
“Đùng!!”
Tốc độ khủng khiếp của Long Nguyên Giáp như tạo ra tiếng nổ trong không khí, mặt đất nơi hắn vừa đứng nứt toác ra như bị ai đó dùng búa đập nát.
Còn một mình Ma Tùng Quân đứng trơ trọi tại đây, hắn lắc đầu thở dài. Vốn nghĩ bản thân có thể hỗ trợ Long Nguyên Giáp chiến đấu vài phần nào đó. Nhưng nhìn cái cách Long Nguyên Giáp thể hiện vừa rồi, nó vượt quá phạm trù nhận thức của Ma Tùng Quân. Khiến cho hắn không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào.
Nên hâm mộ, ghen tỵ, ước ao hay là dùng đó làm động lực để cố gắng... đơn giản hơn là ngạc nhiên và trầm trồ? Hắn chẳng thể hiện được bất cứ cảm xúc nào, giống như ngày đó, khi trưởng thành... Ma Tùng Quân chợt nhận ra là mình nhỏ bé và ngu ngốc đến mức nào. Bao nhiêu ước mơ hoài bão đều vứt hết, chỉ để làm một người bình thường không tranh không đấu.
Liệu ở thế giới này hắn có làm được điều đó không? Câu trả lời chắc chắn là không. Ma Tùng Quân vác theo trọng kiếm chạy thẳng một mạch về phía trước, nơi mà ả hiệp sĩ kia xuất hiện. Đồng thời Phiền Bỏ Mẹ cũng đang tập trung robot trinh thám quanh đây để tìm tung tích chính xác của Huyết Phong.
“Ầm ầm ầm...”
Trên đường đi tìm Huyết Phong, Ma Tùng Quân liên tục nghe thấy những tiếng động lớn. Nó vang vọng khắp cả hầm ngục, không rõ được âm thanh phát ra từ đâu. Có thể thấy Long Nguyên Giáp và ả mặc giáp hiệp sĩ kia đang đánh nhau rất hăng.
[Túc chủ, Phiền Bỏ Mẹ đã tìm thấy Huyết Phong... nhưng mà...]
Phiền Bỏ Mẹ ngập ngừng nói trong đầu Ma Tùng Quân.
— QUẢNG CÁO —
“Nói đi!”
[Ở đó rất nguy hiểm, với tình hình hiện tại, túc chủ khó có thể đến đó an toàn được. Kiến nghị túc chủ đợi Long Nguyên Giáp xử xong sinh vật mặc giáp kia.]
“Tại sao?”
...
Câu trả lời đến ngay khi Ma Tùng Quân đến nơi cần đến. Trước mặt hắn, xuất hiện hàng ngàn xác sống được trang bị vũ khí đầy mình. Nói là xác sống cũng không phải, chúng chỉ là những bộ xương trắng mặc giáp và cầm vũ khí trên tay.
Nếu chỉ với số lượng, Ma Tùng Quân tự tin có thể dùng Phách Không Trảm hoặc Phách Không Thần Quyền để diệt chúng. Nhưng trong số chúng có những con đặc biệt hơn phần còn lại. Có xác thịt như người sống, chỉ là hơi nhợt nhạt, không thấy rõ mặt. Cơ thể rắn chắc không thua kém gì hắn, chỉ số tấn công và phòng thủ lại cực kì cao.
Số lượng của những tên xác sống đó phải trên 20. Nếu chỉ so sánh chỉ số, Ma Tùng Quân chỉ hơn chúng được chỉ số máu cao bất thường của mình, về phần còn lại thì hoàn toàn thua kém. Thể lực của chúng là số tám nằm ngang, có nghĩa là cái lũ này đánh không biết mệt.
[Phiền Bỏ Mẹ đâu có lừa túc chủ. Túc chủ à, Phiền Bỏ Mẹ chưa muốn chết. Đợi Long Nguyên Giáp đi túc chủ.]
Trong đầu Ma Tùng Quân liên tục vang lên tiếng khuyên nhủ của Phiền Bỏ Mẹ. Vốn Ma Tùng Quân định trả lời, thì cảnh tượng đằng xa xa kia khiến hắn gạt phăng toàn bộ suy nghĩ trong đầu.
Huyết Phong đang nằm trên một chiếc giường bằng xương người tại điểm cuối của hầm ngục. Trên người hắn xuất hiện vô số vết thương, cơ thể trần chuồng, bộ quần áo ngoại trang và giáp chiến đều bị ai đó lột ra.
Ngoại trang thì không nói, chỉ riêng bộ giáp chiến đã vỡ ra thành từng mảnh nhỏ nằm rải rác dưới giường, khiến cho đầu Ma Tùng Quân nhói lên một cái. Hắn nổi trận lôi đình, trọng kiếm rút ra.
Ma Tùng Quân nhảy lên cao, thay ma tinh thạch hệ thổ ngay trên không, trọng lượng gấp 300% được kích hoạt ngay lập tức. Hắn đáp thẳng vào đội hình đối phương với mũi kiếm cắm thẳng xuống đất.
“Đùng!!!!!”
Vô số cột đất dội lên không trung từ hiệu ứng của ma tinh thạch hệ Thổ. Ma Tùng Quân quét một đường kiếm, đôi mắt đỏ ngầu gầm lên: “Cút!!!!!”