“Ngươi làm gì hắn đi chứ? Cứ để hắn tấn công như vậy là sao?”
“Mày có giỏi thì đánh trúng nó một lần đi, hệ Lôi mà không đánh trúng nó đến một lần là sao?”
“Được rồi, cầm chân nó đi, để tao dồn một chiêu diện rộng. Bằng mọi giá phải giữ chặt nó, mày không chết được đâu.”
“Được!”
Lúc này trận đấu đã diễn ra được khoảng 5 phút. Nhưng Mạc Vũ và Lê Quang không thể làm gì được Đại Cathay, bởi vì đánh trúng hắn, dường như hắn cũng chẳng hề hấn gì.
Cái thằng gầy gò đó, trông ốm yếu thế kia mà sức phòng thủ lại chẳng hề thua kém Mạc Vũ một chút nào, hắn ta là tanker hay gì? Dù cho Mạc Vũ có đánh trúng người hắn, thậm chí nghe cả tiếng xương gãy. Cú đập khiến cho Đại Cathay văng đi cả chục mét, nhưng hắn ta lại bật dậy ngay sau đó và tiếp tục tấn công một cách điên dại.
Mạc Vũ vừa đánh vừa phải bảo vệ Lê Quang ở sau lưng mình, bởi Đại Cathay là một tên điên, hắn không ngại bị đánh trúng để tấn công Lê Quang liên tục. Khiến cho ma lực của Lê Quang liên tục sụt giảm, Lê Quang cũng rất bất lực, hắn rõ ràng là đánh trúng Đại Cathay rất nhiều lần nhưng chẳng thấy gã ta bị làm sao cả.
[Đinh!]
[Phiền Bỏ Mẹ phát hiện ra một khả năng mới của Đại Cathay!]
Đang chiên cá viên, bỗng trong đầu Ma Tùng Quân vang lên âm thanh của Phiền Bỏ Mẹ.
“Hử? Là khả năng gì? Này, cái khay mới chiên ở đây đâu mất rồi? Lão khọm kia, ta không có bán chùa cho lão đâu, con nhóc kia mà ăn thì phải trả tiền đấy.”
Vừa hỏi Phiền Bỏ Mẹ xong, Ma Tùng Quân quay sang thấy mấy xâu cá viên mới chiên mất tiêu, ngó sang thì thấy Lilian đang ăn lấy ăn để bên cạnh Long Nguyên Đức. Bị Ma Tùng Quân mắng một tiếng liền rụt cổ lại, nhưng vẫn cứ ăn trước cái đã.
[Đó là khả năng phòng thủ. Chỉ số sức mạnh tấn công của Đại Cathay tăng lên rất chậm, tuy nhiên khả năng chịu đòn lại tăng lên một cách rõ rệt sau mỗi lần bị thương. Ví dụ như xương của Đại Cathay, mỗi lần bị gãy thì sẽ hồi phục trở lại, lần sau sẽ cứng hơn lần trước. Cả da thịt và cơ bắp cũng vậy.]
“Với cái thân hình ốm nhách đó của nó sao?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.
[Đúng thế, bù lại chỉ số tấn công quá yếu. Bất quá số calo cần để hồi phục mỗi ngày một nhiều.] – Phiền Bỏ Mẹ thở dài nói.
“Mày vừa thở dài đó à?” – Ma Tùng Quân nhíu mày.
[Túc chủ nhầm rồi, túc chủ tiếp tục chiên cá viên của mình đi. Phiền Bỏ Mẹ sẽ quan sát Đại Cathay thêm nữa.]
Ma Tùng Quân:...
“Con bà nó, sao thằng kia trâu thế? Nãy giờ không xiên được nó phát nào.” – Đại Cathay lui lại bên cạnh Tí Hai Ngón bực dọc nói.
“Hắn là đấu sĩ chuyên phòng thủ, nếu không đủ tốc độ và sát thương, không thể xuyên nổi lớp kim loại trên người hắn đâu.” – Tí Hai Ngón thở hồng hộc nói.
Từ nãy đến giờ, hắn dùng toàn bộ ma lực của mình để hỗ trợ cho Đại Cathay tranh né và tấn công. Duy trì liên tục như vậy khiến cho hắn có chút mệt mỏi.
“Nếu ta có một kỹ năng khác tăng hiệu ứng thuộc tính thì tốt biết mấy.” – Tí Hai Ngón cắn răng thủ thỉ.
“Kỹ năng gì cơ?” – Đại Cathay nghiêng đầu hỏi.
“Giờ không phải lúc, hình như bọn chúng đang âm mưu cái gì đó, tách ra đi. Đứng chung chết cả lũ bây giờ.” – Tí Hai Ngón hấp tấp nói.
Đúng lúc đấy đôi tai chuột của Tí Hai Ngón giật nhẹ lên hai cái, hắn nghe được tiếng gió nói, lập tức ngẩng đầu lên trời phát hiện ra một thứ khủng kiếp nằm trên đó. Bấy giờ trên không trung của sàn đấu xuất hiện một quả cầu điện màu tím khổng lồ. Ban đầu nó phát ra ánh sáng hiu hắt nên không khiến cho người bên dưới chú ý. Vì độ cao của nó phải trên cả ngàn mét trên không trung.
“Đại Cathay, không ổn rồi.” – Tí Hai Ngón thét lên một tiếng.
“Hả? Gì cơ?”
“Rầm!!”
Đại Cathay vừa mới hả một tiếng, thì đột nhiên Mạc Vũ lao huỳnh huỵch tới đánh bay Đại Cathay sang một bên, tốc độ của gã ta kèm theo hiệu ứng thuộc tính hệ Lôi, nhanh đến mức Đại Cathay bị đánh rồi mới biết là mình bị đánh.
Hắn đập mình vào vách tường ma thuật, sau đó rơi mình xuống sàn đấu. Lĩnh một cú đau đớn do không chú ý, khiến cho xương sườn của Đại Cathay nứt vỡ hết mấy cái.
Mạc Vũ vẫn chưa dừng lại, hắn ta như một con trâu điên lao thẳng đến vung chùy hòng đập nát đầu và xương sườn Đại Cathay. Hai chùy đánh ra, một trên một dưới, sau lưng là bức tường ma thuật, né cũng không còn cách nào để né.
“Ca ca đẹp trai, nhảy đi.”
“Nhảy đi đồ ngu.”
“Tên khốn bị thịt kia, đừng đánh vào gương mặt đẹp trai đó, lão nương thuê người giết ngươi bây giờ.”
Trên khán đài vang lên vô số tiếng hét cổ vũ cho Đại Cathay, tiếc rằng hắn không nghe được điều đó. Lúc này Đại Cathay thay vì né tránh thì hắn lại làm một hành động điên rồi mang tính liều mạng. Hắn trực tiếp nhảy thẳng về phía đối phương, cây thương của hắn đâm về phía trước, cả cơ thể như tung cánh mà bay, thẳng một hàng với cây thương của mình.
Cùng thời điểm hai chùy đánh tới, có một khe hở duy nhất nằm ở giữa hai cây chùy kia, Đại Cathay lách qua được khoảng trống đó, mặc dù cơ thể của hắn bị các gai nhọn ở đầu cây chùy cứa cho chảy máu. Vết thương của hắn hồi phục ngay lập tức, một thương đâm tới ngay giữa ngực Mạc Vũ.
Bất quá, Mạc Vũ lại làm một hành động khiến cho Đại Cathay giật mình. Là hắn ta trực tiếp buông hay cây chùy sang một bên, lao đến ôm chặt cứng lấy Đại Cathay, mặc cho lưỡi thương của Đại Cathay đâm sâu vào tới nửa tấc thịt của hắn.
“Này, thả ta ra, ngươi chơi gay à?” – Đại Cathay vùng vẫy hết lên.
Mạc Vũ quá khỏe, gần như Đại Cathay không thể nào vùng vẫy được trong cái vòng tay đô con kia. Nghĩ thế, toàn thân Đại Cathay bốc lên ngọn lửa đỏ, hệ của hắn tương khắc với hệ Kim của Mạc Vũ, nếu càng giữ hắn lâu, Mạc Vũ càng thiệt thòi. Đại Cathay muốn xem hắn muốn giữ đến chừng nào.
Bất quá Đại Cathay lại quên mất, Mạc Vũ cũng có hệ tương khắc với hắn. Chính là hệ Thủy, bấy giờ cơ thể cứng như sắt thép của Mạc Vũ bắt đầu rỉa ra nước, nó nhớt như nước trong hồ cá, vừa tanh vừa hôi khiến cho Đại Cathay muốn ói. Vì thế lửa của Đại Cathay cũng bị dập tắt trong nháy mắt.
Chỉ nửa khắc sau đó, Đại Cathay điên tiết lên, lửa trên cơ thể hắn lại bùng phát lớn hơn nữa.
“Xong chưa??” – Mạc Vũ hét lớn.
“Tránh ra đi!!!” – Lê Quang gật đầu vọng lại.
“Đại Cathay, chạy đi, trên trời...”
Đột nhiên Mạc Vũ thả Đại Cathay ra, hắn quay mình cắm đầu cắm cổ mà chạy. Đại Cathay thì cả người dính toàn thứ nước nhớt như dầu, vừa được Mạc Vũ thả ra thì trơn trượt té đập mặt xuống đất. Hắn nghe tiếng Tí Hai Ngón hét lên thì lật người lại nhìn lên bầu trời.
Trên đó có một quả cầu sấm to khủng bố, nó rực sáng trên bầu trời, làm quang cảnh xung quanh như tối đen lại, chỉ còn một mình nó là phát sáng.
“Bỏ mẹ, ván này không giữ mạng được rồi. Thôi không sao, trận với con tham ăn kia mới quan trọng.” – Đại Cathay thở dài một tiếng nói.
“Đại Cathay, mau chạy đi, ta giúp ngươi.” – Tí Hai Ngón kết ấn liên tục, dùng toàn bộ ma lực còn lại của mình tạo ra một cơn gió lớn bọc lấy cơ thể Đại Cathay.
Cảm nhận được cơ thể mình nhẹ đi, nhưng dầu nhớt quanh người quá trơn trượt khiến hắn chẳng buồn chạy.
“Lùi lại đi.” – Đại Cathay quay mặt về Tí Hai Ngón, cười một tiếng nói.
“Eeeeeeeeeeeeeeeeee~~~ ĐÙNGGGGGGG!!!!”
Quả cầu sấm đánh xuống, tạo ra một luồng xung kích khủng bố, làm rung cả sàn đấu, khiến cho không gian xung quanh như mất đi ánh sáng. Tiếng điện e e chạy loạn khắp vách ngăn sàn đấu, cú đó cũng đánh nứt luôn cả vách ngăn ma thuật.
“Đây chỉ mới là vòng đối kháng đầu tiên thôi mà? Có cần ra tay đến mức vậy không?” – Long Nguyên Giáp ngồi ăn bỏng ngô, thở dài nói.
“Dặn xuống dưới, ván sau cứ có người trong hạng 20 của năm ngoái thì dùng ma thuật vách ngăn Trung cấp đấy. Sơ cấp không đủ chống đâu, bọn này đánh hết sức là nát hết.”
Lúc này Long Nguyên Giáp quay sang dặn dò hạ nhân của mình. Lập tức bọn họ đi xuống báo cho ban tổ chức giải đấu.
“Ăn dính răng quá, vẫn là cá viên chiên ngon hơn.” – Long Nguyên Giáp vứt bỏng ngô sang cho hạ nhân, hắn lại quầy cá viên của Ma Tùng Quân thó mất vài xiên cá.
“Này!” – Trán Ma Tùng Quân nổi lên gân xanh.
“Không biết cây thương đó có sao không nhỉ?” – Huyết Phong ngồi bên cạnh Lưu Béo hỏi.
“Không, ta đã chỉnh sửa lại cấu trúc của cây thương, thêm vào đủ 11 thuộc tính nguyên tố để thích hợp với toàn bộ đá ma thuật. Chút điện đó không làm cây thương bị gì đâu.” – Lưu Béo dùng ống nhòm nhìn xuống dưới nói.
Dù là đang nói về Đại Cathay, nhưng Lưu Béo lại nhìn sang chỗ khác. Mục tiêu của hắn vẫn là nghiên cứu các loại vũ khí kì lạ của Mạo Hiểm Giả trong trận đấu này.
“Bọn họ hình như là nhóm Mạo Hiểm Giả Hủ Tiếu mà đúng không? Cùng nhóm với gã đấu sĩ dùng thương kia, hắn sống chết thế nào, bọn họ không một chút lo lắng hay sao?”
“Suỵt, nói bé thôi. Là người của Long gia đó. Đừng có dây vào.”
Ngay sát khán đàn khách quý, có vài khán giả nghe được tiếng trò truyện của Huyết Phong và Lưu Béo, bọn họ liền thù thì vào tai nhau to nhỏ cái gì đó.
Hiện tại dưới sàn đấu lãnh một đòn ma thuật Lôi kia của Lê Quang, nên giờ khói bụi bốc lên khắp nơi, ánh lôi tử sắc chạy loạn khắp cả trong đống bụi mù. Phải đợi bụi lắng xuống mới biết được tình hình bên trong như thế nào. Nếu không có vách ngăn ma thuật, chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay đi hết rồi, bất quá có vách ngăn nên khó có gió nào có thể lọt vào bên trong.
“Đại Cathay, Đại Cathay!! Ngươi ở đâu? Còn sống không... khụ khụ... bụi chết đi được.” – Tí Hai Ngón chạy loạn trong sàn đấu hòng tìm tung tích của Đại Cathay.
Hắn không dám dùng sức gió để thổi bay bụi mù, cứ để như vậy sẽ tốn hơn, hắn có thể lẩn trốn được. Nếu không sẽ bị hai tên biến thái kia đánh chết mất.