Ma Tùng Quân ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc. Chiến đấu không lâu, nhưng phải luôn dùng toàn bộ sức lực và cả tinh thần để đánh với nó khiến cho Ma Tùng Quân có chút chịu không nổi. Trọng kiếm này tuy vung đã quen, nhưng để nguyên trọng lượng của nó để đánh liên kích quả thật là cực hình với hắn.
Lúc này Đại Cathay cũng ngồi bệt xuống bên cạnh Ma Tùng Quân, hắn thì chẳng bị thương chỗ nào, nhưng bản thân cũng không thở ra hơi. Đại Cathay nhờ Ma Tùng Quân bẻ lại khớp vai của mình, hắn la hét lên đau điếng, khiến cho Ma Tùng Quân suýt nữa lủng màng nhĩ.
Huyết Phong từ xa mang theo tấm thân bỏng nặng, hắn nở nụ cười khó khăn bước đến trước mặt Ma Tùng Quân. Từ sớm Ma Tùng Quân đã chuẩn bị sẵn mấy bình thuốc trị thương màu xanh lục, hắn ném chúng cho Huyết Phong.
Khi uống xong, Huyết Phong trên cơ bản đã hồi phục trở lại. Chỉ có điều loại hàng này là hàng đểu, uống xong Huyết Phong lại gãi khắp người như một con khỉ. Trông thấy cảnh đó khiến cho Ma Tùng Quân và Đại Cathay ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Gấu mẹ đâu rồi?” – Ma Tùng Quân đột nhiên quay ra sau nói.
Hắn thấy gấu mẹ đang đi về phía Hồ Ma, nơi đó có ba con gấu con đang nằm chụm lại với nhau. Một con nằm yên bất động trong một vũng máu, hai con còn lại ôm lấy con gấu kia. Con gấu đã chết, chính là con gấu nâu.
Gấu mẹ đi đến, khẽ nằm xuống, dùng tấm thân khổng lồ của mình để ôm chúng vào lòng. Thi thoảng nó liếm láp các con của mình, dường như nó không thể chấp nhận được sự thật rằng một gấu con đã chết. Bởi nó ngẩng đầu lên nhìn Ma Tùng Quân với ánh mắt cầu xin.
Thông qua hệ thống, Ma Tùng Quân thấy được thanh máu của gấu nâu đã cạn, nó chết cũng đã lâu rồi. Nếu như còn một ít máu, may ra có thể cứu chữa được, đằng này chết hẳn. Hắn chẳng còn cách nào, đành bước lại gần gấu mẹ, đưa tay lên vuốt lấy mũi nó rồi khẽ lắc đầu.
Nhận được cái lắc đầu của Ma Tùng Quân, gấu mẹ ngửa cổ lên trời rú lên một tiếng thảm khốc. Tiếng rú của nó khiến cho cả thung lũng rung chuyển. Trước sự đau thương của nó, Ma Tùng Quân trầm mặc. Nếu không phải hắn gây sự với nó, thì có lẽ nó đã bảo vệ được con của nó.
Thở dài một tiếng, Ma Tùng Quân lấy ra hai bình thuốc trị thương cao cấp. Đến Huyết Phong, Ma Tùng Quân còn tiếc không cho thằng bé dùng. Nhưng lại lấy ra để chữa thương cho gấu mẹ. đi đến bên cạnh vết thương của gấu mẹ, định đổ lên đó thì đột nhiên trong đầu hắn vang lên tiếng cảnh báo của Phiền Bỏ Mẹ.
Hắn nhìn sang bên trái, thì thấy gấu mẹ dùng tay đánh về phía hắn. Vì quá bất ngờ, Ma Tùng Quân thậm chí còn không kịp triệu hồi ra trọng kiếm, cứ thế hắn lãnh nguyên một đòn. Cú tát của gấu mẹ đánh bay Ma Tùng Quân đi.
Bị đánh bay lên giữa không trung, Ma Tùng Quân thấy cả ba con gấu con cũng bay về phía này. Hắn lại chẳng có một chút cảm giác đau nào, không phải, gấu mẹ không hề đánh hắn? Cuối cùng là có chuyện gì?
Trong khoảnh khắc ấy, Ma Tùng Quân vội thu hai bình thuốc chữa thương vào trong kho đồ. Hắn vươn tay ra bắt được con gấu bò sữa, còn con gấu trắng thì văng về một hướng khác, cả xác của gấu nâu cũng thế.
“Mau đỡ lấy chúng nó.” – Ma Tùng Quân hét lên.
Dứt lời hắn lộn nhào trên không một cái rồi đáp xuống đất, dư lực khiến cho hắn trượt dài trên mặt đất chừng mười mấy mét mới dừng lại được.
“Grào!!!!”
“Gầm!!!”
“Rầm rầm rầm.”
Mặt đất rung chuyển dữ dội, còn dữ dội hơn cả cái lúc gấu mẹ và gấu đen đánh nhau. Ma Tùng Quân ngẩng đầu về phía gấu mẹ, cảnh tượng không thể nào tin nổi diễn ra trước mắt hắn.
Gấu mẹ đang chiến đấu với một con khủng long khổng lồ. Ma Tùng Quân không biết đó là loài khủng long gì, nhưng chắc chắn không phải là dã thú hay Ma thú bình thường. Chính xác, hình dạng của nó giống hệt mấy con khủng long thời tiền sử.
Trông nó giống như một con thằn lằn, mang theo cái miệng của cá sấu, trên xương sống của nó mọc ra những cái gai dài như mũi kim, có phần da mỏng nối những cái gai đó lại với nhau tạo thành hình thù giống như cánh buồm. Cơ thể của nó phải lớn gấp đôi gấu mẹ, nó dài đến 30 mấy mét, to một cách khủng bố.
Vấn đề là, tại sao lại có một con khủng long ở đây? Chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là gấu mẹ đang chiến đấu với con khủng long khổng lồ kia. Thấy thế Ma Tùng Quân vội đặt con gấu bò sữa xuống đất, hắn triệu hồi ra trọng kiếm, chuẩn bị tư thế tiến công.
[Không được, túc chủ không được manh động. Sinh vật đó không thuộc lục địa này, nó mang theo khả năng kháng ma thuật. Túc chủ, chạy đi, không thể nào cứu được gấu mẹ nữa đâu.]
Âm thanh của Phiền Bỏ Mẹ gào thét lên trong đầu Ma Tùng Quân khiến cho hắn giật mình. Phiền Bỏ Mẹ là AI, nó chưa bao giờ nổi nóng, tại sao lần này giọng điệu của nó như đang nổi đóa lên thế?
“Ngươi nói vậy nghĩa là sao?” – Ma Tùng Quân hét lên.
“Đại ca, lúc này là lúc nào còn tự kỷ nữa? Bây giờ làm sao? Chạy hay cứu gấu mẹ?” – Đại Cathay rút cây thương từ ngực gấu đen ra, hấp tấp nói.
Lúc này Ma Tùng Quân chỉ thấy gấu mẹ nhìn chằm chằm về phía hắn, hai tay của nó đang giữ lấy cái miệng khổng lồ của con khủng long kia. Ánh mắt của nó nhìn về phía Ma Tùng Quân, nó khẽ rơi xuống hai giọt nước mắt. Tuy không biết nó muốn nói cái gì, nhưng từ ánh mắt đó, Ma Tùng Quân có thể thấy được sự tuyệt vọng trong nó, cũng như lời chia ly.
Rồi nó nhìn xuốn hai con gấu con, hai gấu con liều mạng lao đến, lập tức bị Ma Tùng Quân giữ lấy một con. Huyết Phong bên kia cũng bắt được một con, không cho chúng chạy đến, bởi cảnh tượng trước mắt quá mức khủng khiếp.
Giáp băng trên người gấu mẹ đang không ngừng vụn vỡ, có thể thấy được một cánh tay của nó đã gãy, xương đâm cả ra ngoài nhưng vẫn cố giữ lấy con khủng long kia để nó không tiến lên bờ.
Một lần nữa, gấu mẹ lại nhìn sang Ma Tùng Quân với ánh mắt gửi gắm. Nó biết nó không thể sống tiếp được nữa rồi, nó quyết đưa đến quyết định cuối cùng của cuộc đời mình. Gấu mẹ quay đầu lại, gầm lên một tiếng.
Gió và sương băng bốc lên trên người gấu mẹ, tiếng gầm của gấu mẹ vừa dứt, nó dùng toàn bộ sức lực cuối cùng đẩy ngược con khủng long xuống nước. Cả gấu mẹ cũng lao theo xuống dưới. Máu của gấu mẹ nhuộm đỏ cả một vùng. Hai con gấu con ở trên bờ không ngừng gào khóc, chúng có vùng vẫy cách mấy cũng không thể thoát được khỏi tay của Ma Tùng Quân và Huyết Phong.
Ma Tùng Quân đứng chôn chân tại chỗ, cảnh tượng ngày hôm nãy, vĩnh viễn... vĩnh viễn hắn không thể nào quên đi được. Cả Huyết Phong và Đại Cathay cũng đứng ngơ ngác khi chứng kiến một màn trước mắt bọn họ.
Ở ngọn núi trên cao, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết bịt miệng lại, hai đứa trẻ khóc nức nở thành tiếng. Lưu Béo hạ súng xuống, từ nãy đến giờ hắn không bắn được một viên nào. Bởi vì hắn quá sợ hãi, sinh vật giống thằn lằn kia, nó to một cách khủng khiếp, to gấp đôi so với gấu mẹ. Hình thù và tiếng gầm của nó dọa cho Lưu Béo sợ mất mật, đến súng cũng không dám bóp cò.
[Túc chủ phải rời khỏi đây ngay lập tức. Còn có xác gấu đen ở đây, con quái vật kia nhất định sẽ quay lại để lấy nốt cái xác đó. Sợ rằng nó không đi một mình đâu.]
Nhận được cảnh báo của Phiền Bỏ Mẹ, Ma Tùng Quân trấn tỉnh trở lại. Hắn lập tức kêu Đại Cathay đem cái xác của con gấu nâu chạy đi. Cứ thế cả ba người bỏ chạy lên núi, vừa lên đến ngọn núi, không bao lâu sau thì dưới mặt hồ lại nhô lên thân thể khổng lồ của con khủng long kia. Nó lao đến gặm lấy xác của gấu đen để kéo xuống mặt nước.
Hai con gấu con liên tục vùng vẫy, thậm chí là cắn cả Huyết Phong và Ma Tùng Quân hòng thoát ra. Nhưng răng của chúng còn nhỏ, có cắn cũng không gây ra được chút sát thương nào.
“Con quái vật kia là thứ quỷ gì vậy?” – Đại Cathay đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.
“Là khủng long, giống hệt khủng long trên phim ảnh mà ta thấy ở thế giới cũ.” – Ma Tùng Quân nói.
“Khủng long?” – Huyết Phong và Lưu Béo đồng thanh hỏi.
“Thúc thúc... gấu mẹ... gấu mẹ... hức hức. Chúng ta không cứu được gấu mẹ... gấu con bây giờ phải làm sao?” – Yên Nhược Đan kéo áo Ma Tùng Quân, mếu máo nói.
“Chúng ta không thể cứu được nó... con quái vật kia quá kinh khủng.” – Ma Tùng Quân lắc đầu nói. Dù bộ dáng của hắn rất là bình tĩnh, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nói với giọng nghẹn ngào.
“Vậy gấu con phải làm sao hả thúc thúc.” – Yên Nhược Tuyết ôm theo con Meo đến bệnh cạnh Ma Tùng Quân nói.
Lúc này con gấu bò sữa đang vùng vẫy trên tay Ma Tùng Quân, bắt gặp ánh mắt của con Meo nhìn chằm chằm mình. Chẳng hiểu tại sao nó lại tỏ ra sợ hãi, người run lên cầm cập, tay của nó quay ngược trở lại bám dính vào người Ma Tùng Quân.
“Có lẽ chúng ta sẽ phải nuôi nó. Trước khi hi sinh thân mình... gấu mẹ đã gửi gắm nó cho ta.” – Ma Tùng Quân vuối đầu con gấu bò sữa mà đáp.
Hắn nhận ra được con gấu này đang sợ hãi, nhưng vẫn nghĩ nó đang sợ cái con quái vật dưới hồ kia.
“Còn nhiệm vụ thì sao?” – Lưu Béo hỏi Ma Tùng Quân.
“Nhiệm vụ? Chúng ta vì cái nhiệm vụ đó mà hại chết mẹ con nhà gấu kia đấy, chúng cũng có tình mẫu tử giống như con người chúng ta. Nhiệm vụ gì đó, vứt đi.” – Ma Tùng Quân trợn mắt lên nói.
“Không, ý đệ không phải là như thế. Lỡ cả thành thấy chúng ta mang gấu về, mà không trả nhiệm vụ thì sao? Nhất định sẽ kéo đến phiền phức.” – Lưu Béo nói ra lo lắng trong lòng.
“Cùng lắm thì quậy một lần, nếu dám cướp gấu từ tay chúng ta, ta không ngại ném cho chúng vài trái boom. Ta xem kẻ nào dám giành của chúng ta?”
Ánh mắt của Ma Tùng Quân trở nên dữ tợn, hắn đang cố chuộc lại tất cả những lỗi lầm mà hắn gây ra. Nếu bắt buộc phải nuôi những con gấu này, hắn phải chính tay nuôi chúng hơn là giao cho kẻ khác. Lúc nói những câu trên, Ma Tùng Quân cũng tính toán trong đầu. Để bảo vệ được mấy con gấu con, hắn không thể trở về thành lúc này được.
Bây giờ phải làm ra một số hàng nóng có thể gây sát thương được cho Ma Pháp Sư Thượng cấp, chỉ có thế hắn mới có đủ khả năng bảo vệ gấu con. Khi chưa làm ra, tuyệt đối không về thành.