Không phải khi mà cả khu rừng lớn thế này lại không nằm toàn bộ trong tay của Lang tộc được. Ma Tùng Quân nghe Viên tộc nói rằng trong khu rừng này có ít nhất bốn chủng tộc Yêu thú khác nhau, bao gồm cả Viên, Lang hai tộc.
Ngoài ra còn các địa bàn của ma thú, chúng mạnh đến nổi Yêu tộc cũng không muốn dây vào. Do đường rừng rất khó đi, nơi này con người ít đặt chân đến nên xe tải của Ma Tùng Quân cũng phải đi với tốc độ rất là rùa bò.
Chỉ những đoạn nào dễ đi thì mới đi xe, ví như các khu vực ít cây cối, thảo nguyên thì có thể đi xe. Ngoài ra chỉ có thể đi bộ, khiến cho đoạn đường dự tính đi vài ngày lại dội lên thêm. Có thể nói bên kia sông mới là nơi có nhiều con người sinh sống. Nhưng Ma Tùng Quân muốn cho nhóm của mình va chạm với ma thú nhiều hơn nên mới chọn con đường này.
“Đại Cathay, tới lượt đệ mở đường đấy. Đừng có nhẩm nhẩm cái khẩu quyết đó nữa, chưa tìm được vùng đất có linh khí, chưa luyện được đâu. Thời gian còn dài, gấp làm cái gì?” – Ma Tùng Quân vỗ vai Đại Cathay nói.
Nghe thế Đại Cathay leo lên xe máy, lưng cột lấy cây thương, rồ ga chạy trước. Phía sau Ma Tùng Quân gọi tất cả xuống xe rồi thu xe tải vào trong túi đồ hệ thống.
“Tới đây phải băng qua một ngọn núi, chúng ta sẽ đi qua sườn núi cho nhanh. Tí Hai Ngón bay lên trời đi, ta đi đằng sau.” – Ma Tùng Quân khẽ nói.
Hắn rút ra trọng kiếm vác lên vai rồi từ từ đi đằng sau, bởi hắn còn kéo theo chuồng heo gà nữa. Dẫn đường để cho Lưu Béo, còn Đại Cathay thì đi xe máy ở đằng trước, chỉ cần còn nghe tiếng xe máy của hắn tức là vẫn an toàn.
Bọn họ cần đi qua ngọn núi này, sẽ đến một thảo nguyên rộng lớn. Thảo nguyên này có rất nhiều sinh vật ăn cỏ lẫn ăn thịt. Có nơi xuất hiện thảo dược trị bệnh cấp cao, tất nhiên là có sự tồn tại của ma thú quanh đó.
Thảo nguyên chính là nơi cần đến, bởi nơi đó có rất nhiều cái hang lớn nhỏ. Trong số những cái hang ấy, có một mỏ ma tinh thạch, Ma Tùng Quân nhắm vào cái mỏ ma tinh thạch này. Từ số kiến thức Phiền Bỏ Mẹ thu thập được, Ma Tùng Quân biết được các mỏ ma tinh thạch thường xuất hiện theo cụm, có ít nhất năm nguyên tố khác nhau ở mỗi cụm mỏ ma tinh thạch.
Số ma tinh thạch của Ma Tùng Quân hiện đang cạn kiệt, nhất là hệ Hỏa và Thủy. Có điều, mỏ ma tinh thạch này dường như có sự trú ngụ của ma thú, nên cũng không an toàn cho lắm.
Mỏ vẫn chưa được khai thác, các hang động dẫn đến mỏ đều là do ma thú đào ra để trú ngụ bên trong. Tức vào trong đó khai thác ma tinh thạch thì phải đối đầu với chúng. Lần trước Ma Tùng Quân khai thác được ma tinh thạch ở làng Yên Việt là vì mấy cái mỏ ở đó đã và đang được khai thác nên hắn mới không phải đụng độ ma thú nào.
Tất nhiên trước khi khai thác, người ta phải dẹp luôn lũ ma thú sống dưới đó. Ma thú ở dưới mỏ ma tinh thạch thường không lớn, nó kích thước chỉ từ 10m đổ lại, đa phần là các sinh vật vô hại. Nhưng một số mỏ có độ tinh khiết cao cũng sẽ tồn tại ma thú cấp cao ở dưới đó.
Các mỏ Phiền Bỏ Mẹ phát hiện, có phẩm chất cao hay không thì phải lại gần, cho Phiền Bỏ Mẹ dùng hệ thống rà soát địa chất thì mới biết được. Cái mỏ mà Ma Tùng Quân nhắm đến đầu tiên chính là mỏ hệ Thổ, nơi này dường như là do mấy con thỏ đào ra. Vấn đề là, cái mỏ ma tinh thạch đó lớn một cách bất thường khi càng đi sâu vào trong.
Phiền Bỏ Mẹ vẫn đang tiến sâu vào bên trong để thám thính. Vì phải chia rất nhiều robot ra để hoạt động cùng lúc, nên một số việc có thể trở nên chậm trễ. Ma Tùng Quân muốn nhanh thì chỉ cần bỏ ra Tích Điểm Cảm Xúc để tăng hiệu suất làm việc cho robot là xong.
“Xuống dưới sườn núi, chúng ta cắm trại ngủ lại một đêm. Hôm sau xuống mỏ ma tinh thạch khai thác.”
Lúc này đã lên đến đỉnh núi, Ma Tùng Quân đang nấu ăn cho mọi người, sẵn tiện nói ra hoạt động khai thác ma tinh thạch.
Khai thác một mỏ ma tinh thạch cần rất nhiều thời gian. Ma Tùng Quân lướt xem cửa hàng phương tiện, nghe Phiền Bỏ Mẹ nói lúc trước cửa hàng có bán đủ loại phương tiện, kể cả loại khai thác. Nấu ăn xong, Ma Tùng Quân sai mấy đứa nhỏ dọn cơm, còn hắn ngồi lướt màn hình ở khoảng không trước mắt.
“Đúng là có máy khoan... máy xúc... nhưng mà cái giá.”
Ma Tùng Quân nhìn giá của chúng, không một chiếc nào dưới sáu con số không. Tức đều thuộc hàng triệu, thôi... thế này khai thác bằng tay vậy. Sẵn đó coi như rèn luyện Khống Ngục Thần Thuật luôn cũng tốt.
Dù gì vẫn còn nhiều thời gian cho đến khi Phiền Bỏ Mẹ tìm được vị trí của các tinh linh. Nghĩ thế, Ma Tùng Quân thoải mái hẳn lên.
Sáng ngày hôm sau, Ma Tùng Quân vừa mở mắt. Bước xuống xe hít thở không khí trong lành, có điều chỉ vừa mới hít vào còn chưa kịp thở ra thì Phiền Bỏ Mẹ đang inh ỏi lên trong đầu hắn.
[Phát hiện lớn!!]
[Phát hiện lớn!!]
[Phát hiện lớn túc chủ ơi. Phát hiện ra hầm mỏ siêu khổng lồ ở dưới lòng đất, nó thông với tất cả các mỏ nguyên tố khác. Mỏ ma tinh thạch khổng lồ này sở hữu đủ mười một loại nguyên tố ma tinh thạch. Số lượng cực kì khủng khiếp. Có điều...]
“Có điều cái khỉ gì nói luôn đi? Lần sau mày để tao tận hưởng năm phút khi thức dậy được không? Mới bảnh mắt ra, mày la hét như giết người thế này đó hả? Mày có chút lương tâm nào không? Cái con chim lợn chết tiệt này!!”
Ma Tùng Quân dậm chân đùng đùng nói. Hôm qua hắn là kẻ thức canh gác đầu tiên, nên được ngủ một mạch đến tận sáng. Còn chưa kịp tận hưởng cái đinh gì thì bị con Phiền Bỏ Mẹ này làm phiền. Muốn bớt cục tính với nó một chút cũng không được.
[Rõ rồi túc chủ. Lần sau Phiền Bỏ Mẹ sẽ đánh thức túc chủ dậy trước, cho túc chủ 5 phút bình tâm!]
“...” – Trán Ma Tùng Quân nổi gân xanh.
“Có gì nói nhanh đi!”
[Túc chủ tự xem sẽ rõ.]
Lúc này trước mắt Ma Tùng Quân hiện ra một khung cảnh đẹp như mơ. Trước mắt hắn hiện ra một vùng đất với đầy ánh sáng bảy màu... không, không phải là ánh sao. Mà là ánh sáng của các loại ma tinh thạch, chúng sáng lấp lánh trong màn đêm, nhìn như ngoài tinh không vũ trụ khi trời về tối.
Một màn như thế phải nói đẹp đến động lòng người. Bất quá quanh cảnh Ma Tùng Quân thấy trước mắt chỉ là thấy từ xa, dần dần hình ảnh phóng to ra. Giúp hắn thấy rõ ràng được phía dưới có mấy cái bóng giống người lúc nhúc di chuyển qua lại.
Vài viên ma tinh thạch Quang hệ được kích sáng, làm lộ rõ hình ảnh của mấy cái bóng khiến Ma Tùng Quân nghi ngờ đó.
“Đầu trâu mặt ngựa? Mặt ngựa đâu?” – Ma Tùng Quân rùng mình nói.
[Làm gì có mặt ngựa. Ở đây chỉ có người đầu trâu thôi túc chủ.]
“Dưới đó có phải là Ma Giới gì không vậy? Cái hang kia dẫn đến Ma Giới à?” – Ma Tùng Quân híp mắt lại nói.
Nếu thế thì không thể xuống được rồi, mấy tên đầu trâu kia nhìn thế nào cũng thấy nguy hiểm bỏ mẹ ra được. Nhìn mấy tên đầu trâu này, Ma Tùng Quân nhớ đến quỷ bắt hồn trong truyền thuyết dân gian đầu trâu mặt ngựa.
[Không phải Ma Giới đâu, Ma Giới làm gì dễ xuống như vậy được. Phiền Bỏ Mẹ đoán đây là thế giới dưới lòng đất. Không chỉ riêng đầu trâu, còn có đầu thỏ...]
“Hử? Ca vừa nói cái gì mà đầu trâu mặt ngựa?” – Lưu Béo đột nhiên lao đến bên cạnh Ma Tùng Quân.
“À không phải đầu trâu mặt ngựa, ta vừa phát hiện ra những kẻ hình người đầu trâu. Không có mặt ngựa đâu!” – Ma Tùng Quân nói.
Theo lời nói của Ma Tùng Quân, Phiền Bỏ Mẹ chuyển hình ảnh đó đến màn hình điện thoại của Lưu Béo, giúp hắn thấy được những gì Ma Tùng Quân đang thấy.
“Đây là... nhân ngưu Minotaur? Ha ha, không ngờ là bọn họ!!” – Lưu Béo cầm điện thoại, mắt sáng rực lên đầy vui mừng.